Chương 15

Chúc Ôn Thư đi theo giám ngục băng qua hành lang ngoằn nghèo, cuối cùng dừng lại ở bên ngoài cánh cửa sắt của một căn phòng âm u và ẩm thấp.

Không lâu sau đó, bên trong vang lên tiếng xích sắt va chạm vào nhau.

Chúc Ôn Thư đột ngột ngẩng đầu, xuyên qua song sắt, cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, ngạc nhiên kêu lên.

“Lệnh Sâm?!”

Một tiếng kêu này đã đánh thức cô.

Đầu thu mát mẻ, cả người Chúc Ôn Thư ướt đẫm mồ hôi mở mắt ra, mơ màng nhìn chằm chằm lên trần nhà, lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Mười phút trôi qua, mạch suy nghĩ của cô quay về, cô chậm rãi quay đầu nhìn đồng hồ.

Vãi!

7 giờ 20 rồi!

Không kịp suy nghĩ về giấc mơ vô lý này, Chúc Ôn Thư lăn và bò ra khỏi giường, rửa mặt xong, cô xách túi chạy như điên ra ngoài.

May mà chỗ cô ở cách trường học không xa, đi một lát là tới rồi, cũng không tính là quá bất tiện.

Đi đến văn phòng, các nhóm trưởng đã thu bài tập về nhà để ở trên bàn.

Chúc Ôn Thư hít một hơi, cô nhìn chằm chằm vào chồng vở rồi thở dài, sau đó lấy ra một cái gương nhỏ để chỉnh lại mái tóc rối bù của mình, chuẩn bị đi đến lớp.

Lúc này, có người gõ cửa.

Chúc Ôn Thư quay đầu lại thì thấy Lệnh Tư Uyên đang bám vào khung cửa không dám đi vào.

“Có chuyện gì vậy?”

Chúc Ôn Thư hỏi, “Sắp vào học rồi, tại sao con không đi đến lớp?”

Lệnh Tư Uyên giơ cánh tay lên, cầm cuốn vở che đi nửa khuôn mặt của mình, tung ta tung tăng chạy tới.

“Cô ơi, con vừa mới đến trường, tới nộp bài tập.”

“Tại sao hôm nay lại đi trễ như vậy?”

Chúc Ôn Thư cười nói, “Ngủ nướng à?”

“Sáng sớm bị tiêu chảy...”

“Con đỡ hơn chút nào chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi ạ.”

Chúc Ôn Thư nhận lấy vở bài tập của cậu bé, tùy ý mở ra nhìn, cô phát hiện chữ viết ngay ngắn hơn bình thường một chút.

Cô cong khóe miệng, hỏi: “Bài tập tối hôm qua của Uyên Uyên lại có tiến bộ rồi, là ba dạy con làm?”

“Không phải, ba của con đi ngủ.”

Lệnh Tư Uyên ưỡn ngực ngẩng đầu, vô cùng đắc ý nói, “Chú kèm con làm bài.”

Chúc Ôn Thư: “...”

Nụ cười nhàn nhạt đọng lại ở khóe miệng, biến thành một độ cong cứng nhắc.

Quả nhiên...

Chúc Ôn Thư hít sâu một hơi, sờ đầu Lệnh Tư Uyên.

“Được rồi, con mau quay về lớp học đi.”

Đợi đến khi bóng lưng của Lệnh Tư Uyên biến mất khỏi văn phòng, Chúc Ôn Thư sửa một ít bài tập.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn không nhịn được mà lấy điện thoại tìm Wechat của Lệnh Sâm.

Ngón tay ở trên bàn phím xóa xóa sửa sửa một hồi lâu, mới gửi đi một câu.

[Chúc Ôn Thư] : Nhà trường không có yêu cầu bắt buộc phụ huynh phải kèm con cái làm bài tập, nếu thật sự anh không rảnh, có thể không làm việc này.

Giờ này, Lệnh Sâm lại trả lời rất nhanh.

[c] : ?

[c] : Được thôi, ngày hôm qua là do tôi rảnh rỗi nên kiếm việc để làm.

[Chúc Ôn Thư] : ...

?

Anh không phải là ca sĩ hay sao, tại sao còn diễn với cô.

[Chúc Ôn Thư] : Lệnh Tư Uyên đã nói với tôi, ngày hôm qua là chú của bé kèm bé làm bài tập, thật ra anh cũng không cần cố ý nói dối tôi.

[c] :......

[Chúc Ôn Thư] : Dù sao.

[Chúc Ôn Thư] : Con của anh không học được gì, cũng sẽ không trừ lương của tôi.

[c] :.........

Trong studio.

Nhϊếp ảnh gia búng tay ra hiệu kết thúc phần quay chụp này, các chuyên viên trang điểm ở xung quanh lập tức mang theo dụng cụ của mình bước đến chỉnh sửa tạo hình cho Lệnh Sâm.

Để không ảnh hưởng đến ánh sáng khó khăn lắm mới điều chỉnh được, trợ lý trực tiếp đem một cái ghế đẩu cao tới, cho Lệnh Sâm ngồi xuống tại chỗ.

Buổi quay chụp hôm nay rất quan trọng, là siêu phẩm cuối năm của một tạp chí thời trang hàng đầu trong nước, hiển nhiên là Lệnh Hưng Ngôn muốn đích thân đến đây.

Anh ấy đang đứng ở phía sau máy tính để xem ảnh mẫu, ánh mắt lóe lên, đột nhiên phát hiện có chỗ nào đó hơi lạ.

Lệnh Sâm chưa bao giờ mang theo điện thoại khi đi làm, vậy mà trong lúc trang điểm lại nhìn điện thoại.

Còn có biểu cảm cạn lời.

Lệnh Hưng Ngôn cảm thấy mới lạ, anh ấy bước lên phía trước rồi nghiêng đầu nhìn xuống.

“Nhìn cái gì đấy, vẻ mặt của em kỳ lạ như vậy --”

Chưa nói dứt câu, khi Lệnh Sâm cảm nhận được ánh mắt của Lệnh Hưng Ngôn, anh lập tức bấm tắt màn hình.

Động tác của Lệnh Hưng Ngôn khựng lại.

Nếu như vừa nãy anh ấy không nhìn lầm --

Người đối diện trong Wechat của Lệnh Sâm có avatar hoạt hình màu hồng.

Lệnh Hưng Ngôn rụt cổ, hóng hớt nhìn Lệnh Sâm.

“Có chuyện gì vậy hả? Có điều gì mà anh không thể nhìn?”

Lệnh Sâm không để ý đến anh ấy, đưa điện thoại cho trợ lý, sau đó nhắm mắt ngẩng đầu, ra hiệu chuyên viên trang điểm có thể tiếp tục làm việc.

“Ôi chao.”

Vì vậy Lệnh Hưng Ngôn chậm rãi lùi lại hai bước, quan sát Lệnh Sâm từ trên xuống dưới, “Thần thần bí bí, nữ thần ánh trăng sáng của em trở về rồi à?”

Tiếng nói vừa dứt, Lệnh Sâm đột nhiên cau mày.

“...”

Sự thay đổi biểu cảm nhỏ bé này giống như một tia sét, đánh thẳng vào đầu Lệnh Hưng Ngôn, khiến anh ấy cảm thấy có việc gì đó không ổn.

Biểu cảm và lời nói của anh ấy đồng thời cứng lại, ánh mắt từ từ di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Lệnh Sâm.

Sẽ không... Thật sự bị anh ấy... Nói giỡn một câu mà lại trúng chứ?

Nội tâm chấn động của Lệnh Hưng Ngôn bắt đầu lan rộng khắp studio.

Đợi anh ấy phản ứng lại, nhận ra rằng mình đã lỡ miệng, lúc muốn cười cho qua chuyện thì có người phấn khích hỏi: “Ánh trăng sáng gì? Lệnh Sâm có ánh trăng sáng hả?”

Đến nước này, lấy Lệnh Sâm và Lệnh Hưng Ngôn làm trung tâm, sau ba giây vô cùng im lặng thì toàn bộ studio phụt ra lòng tò mò, hóng hớt.

Cũng không thể trách khi mọi người tò mò.

Các nhân viên trong studio này cũng xem như là người của giới giải trí, bọn họ đã thấy nhiều ngôi sao nam nhìn bề ngoài thì trời quang trăng sáng[1] nhưng thực chất lại vô cùng dơ bẩn.