Chương 14

Chúc Ôn Thư có hơi ngẩn người ngay khoảnh khắc đó, như thể bị anh phát hiện cô đang xem livestream của anh vậy.

May mà Lệnh Sâm không còn nhìn thẳng vào ống kính nữa, anh đang cụp mắt nhìn đạn mạc[2].

Thật ra anh không quá quan tâm đến công việc livestream nhàn rỗi này.

Nếu như anh sớm biết được ngày hôm nay Trương Du Minh sẽ livestream, anh đã không đến ăn tối.

Nhưng đã xuất hiện trong ống kính rồi, anh không thể làm mất mặt thầy của mình được.

Vốn dĩ buổi tối cuối tuần chính là lúc lưu lượng mạng cao nhất.

Đạn mạc muôn màu muôn vẻ, Lệnh Sâm không thể thấy rõ từng câu, anh chỉ nhìn thoáng qua để biết cái nào là cái nào.

Chúc Ôn Thư ngồi trước bàn làm việc, không có cảm xúc gì, cũng hoàn toàn không có chút kích động nào.

Dẫu sao cô không phải thật sự đến xem livestream của Lệnh Sâm.

Nhưng thấy anh nghiêm túc trả lời những vấn đề trong đạn mạc, ngược lại Chúc Ôn Thư có vài ý nghĩ.

Vẻ mặt cô vẫn cứ lạnh nhạt nhưng khóe môi lại nở một nụ cười châm biếm, ngón tay nhẹ nhàng đánh một câu.

[zws thích ăn quả quýt: Anh làm xong bài tập về nhà chưa mà ở đó livestream?]

Vừa mới đăng lên, Chúc Ôn Thư đã phải trơ mắt nhìn nó bị nhấn chìm trong đạn mạc.

Nhưng giây tiếp theo --

Lệnh Sâm: “Làm xong rồi.”

Chúc Ôn Thư: “?”

Cô chớp mắt nhìn vào màn hình với vẻ mặt không dám tin.

Đúng lúc Lệnh Sâm cũng nhìn vào ống kính, ánh mắt của hai người giống như đang giao nhau.

Thật sự đã nhìn thấy?

Không thể nào?

Cô chỉ tiện tay đăng lên, không đến mức đó chứ?

Lúc này Chúc Ôn Thư có hơi ngu người, cô sững sờ một hồi lâu, khi nhìn xuống điện thoại lần nữa, đạn mạc lộn xộn trên màn hình ban đầu đã trở nên đồng nhất.

Tất cả đều sao chép cùng một câu.

[Truyền xuống phía dưới, bài hát mới của Lệnh Sâm đã viết xong, ngày mai sẽ phát hành album mới!]

[Truyền xuống phía dưới, bài hát mới của Lệnh Sâm đã viết xong, ngày mai sẽ phát hành album mới!]

[Truyền xuống phía dưới, bài hát mới của Lệnh Sâm đã viết xong, ngày mai sẽ phát hành album mới!]

Chúc Ôn Thư: “...”

Ồ.

Hóa ra là đang trả lời câu hỏi của fans.

Cô đã nói mà, làm sao Lệnh Sâm có thể nhìn thấy bình luận của cô trong đống đạn mạc cuồn cuộn như khói kia.

Sau khi đợt spam này qua đi, trong đạn mạc xuất hiện một ID của fan mang theo hiệu ứng ánh sáng bắt đầu một đợt spam mới.

[Xin hỏi anh viết bài hát ngăn cách với thế giới, bốc hơi, cắt nước, cắt điện, ngắt mạng hay sao vậy?]

Vị fan này nói chuyện có vẻ móc mỉa nhưng thực tế lại đang tức giận vì đã quá lâu Lệnh Sâm không xuất hiện trước mặt công chúng.

Cũng không biết Lệnh Sâm thật sự không hiểu hay chỉ giả vờ như không hiểu, anh dựa vào ghế sô pha uống một ngụm nước, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không ngắt kết nối. Tôi chỉ muốn giảm bớt giao tiếp với xã hội nhưng tôi sẽ kiểm tra tin nhắn khi có thời gian.”

Chúc Ôn Thư: "..."

Cô ngồi trước màn hình cười khẩy một tiếng rồi đánh chữ.

[zws thích ăn quả quýt: Sau đó nhìn thấy rồi cũng không trả lời đúng không?]

Sau khi đăng xong, cô khoanh tay dựa vào lưng ghế tiếp tục lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong màn hình.

Lúc này, Lệnh Sâm vẫn luôn cụp mắt nhìn đạn mạc, bỗng nhiên ánh mắt của anh cố định lại vài giây, bên trong tiêu cự dường như đang suy nghĩ việc gì đó.

Anh cúi đầu sờ túi quần của mình, phát hiện nó trống rỗng, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua bàn ăn phía sau ghế sô pha.

“Đợi một chút.”

Anh nhìn vào ống kính nhẹ nhàng nói một câu rồi đứng dậy đi về phía bàn ăn.

Khi bóng dáng anh dần cách xa ống kính, Trương Du Minh ở bên cạnh cười tít mắt chuyển qua ngồi giữa ghế sô pha, chiếm gần hết khung cảnh, chỉ để lại một hình bóng mơ hồ ở phía xa.

Chúc Ôn Thư cũng mất hứng, cảm thấy mình giống như một hòa thượng đang dạy bảo đạo sĩ, quản rất nhiều chuyện.

Giáo viên nhà người ta chỉ bắt những học sinh trốn tiết, còn cô thì đi bắt phụ huynh.

Nhàm chán.

Cô ngáp một cái, duỗi thẳng lưng, chuẩn bị tắt điện thoại để đi tắm.

Lúc này, trên điện thoại chợt hiện lên một tin nhắn mới.

Chúc Ôn Thư tiện tay bấm vào, ngay lập tức màn hình chuyển sang Wechat.

[c] : Đã làm xong bài tập về nhà rồi.

“...?”

Lưng của Chúc Ôn Thư đột nhiên cứng đờ.

Cô nhìn chằm chằm vào khung chat, rồi lại khó hiểu liếc nhìn một vòng quanh phòng.

Sau đó trong mắt hiện lên một chút cảnh giác, cô cách xa điện thoại, duỗi tay nhấn vào màn hình, lại quay về phòng livestream.

Trên màn hình, có thể thấy được Lệnh Sâm đang dựa vào tủ phụ, hơi cong lưng, cúi đầu, giơ tay lên trước ngực.

Đây là tư thế tiêu chuẩn khi chơi điện thoại.

Không ... phải ... chứ?

Có lẽ nào Lệnh Sâm không chỉ nhìn thấy bình luận mà cô đăng, anh còn nhận ra cô ngay lập tức?

Đôi mắt này là tám ngôi sao tám kim cương hả?

Tự mình giằng co trong vài giây, Chúc Ôn Thư vỗ đầu, tự nhủ với bản thân đây chỉ là một sự trùng hợp, vốn dĩ không có khả năng.

Chắc chắn Lệnh Sâm chỉ đúng lúc này mới nhớ tới tin nhắn của cô mà thôi.

Đúng, chính là như vậy.

[Chúc Ôn Thư] : Được, làm xong rồi thì tốt.

Mặc dù tự cho là như vậy nhưng lúc trả lời tin nhắn của Lệnh Sâm, Chúc Ôn Thư vẫn có hơi chột dạ, bổ sung một câu.

[Chúc Ôn Thư] : Tôi chỉ sợ anh bận nên quên mất, cố ý tới nhắc nhở một chút.

[Chúc Ôn Thư] : Lực chú ý của Lệnh Tư Uyên không tập trung cho lắm, anh có nhìn cậu bé làm bài tập không?

[c] : Có.

Xém chút nữa đã bị tức chết.

Lệnh Sâm thản nhiên suy nghĩ.

[Chúc Ôn Thư] : Ừ, vậy anh tiếp tục bận việc đi.

[c] : Ừ.

-

Đêm đó, Chúc Ôn Thư mơ thấy một cơn ác mộng.

Cô mơ thấy rất nhiều năm sau, mình vẫn là giáo viên của Lệnh Tư Uyên.

Cô đang trên đường đi đến Trung tâm cải tạo thanh thiếu niên để thăm Lệnh Tư Uyên đã bị bắt.