“Anh làm em đau.”
Bàn tay của Lạc Dã vô tình đè lên chỗ bị anh bóp đỏ trên eo Sơ Điều. Sơ Điều đang ôm cổ, nằm vắt vẻo trên người anh nên không nhìn thấy tình hình phía sau bĩu môi kêu đau một tiếng. Cô hơi lắc lắc eo muốn anh buông tay ra.
Động tác của cô khiến cho thân hình mềm mại cũng lắc lư theo, sắc mặt của Lạc Dã cũng càng thêm khó nhìn, anh rời tay xuống một chút, đổi thành tư thế nâng mông của cô.
“Còn làm loạn nữa đi xuống đất đứng.” Anh nghiến răng nghiến lợi cảnh báo.
Sơ Điều ngoan ngoãn im lặng nằm úp sấp.
Xử lý xong vật trang trí trên người, Lạc Dã mang khuôn mặt u ám nhìn Thiệu Cảnh ở ngoài cửa đang khom lưng chuẩn bị chạy trốn.
Thiệu Cảnh thấy kế hoạch chạy trốn thất bại đành phải kiên trì mặt đối mặt với Lạc Dã, nở một nụ cười cứng đơ với anh: “Chuyện là, ngày hôm qua cô tiên nhỏ đã bỏ quên đồ ở trên xe nên hôm nay tôi mang chúng đến đây...”
Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, Sơ Điều vô thức quay đầu định nhìn một chút, chỉ là cô vừa chuyển động đầu liền cảm thấy tóc bị kéo rất đau. Cô tủi thân quay đầu về, mặt đối mặt với căn phòng bên trong nên không hề trông thấy ánh mắt vô cùng phức tạp của những người đang đứng ngoài cửa nhìn hai người họ.
Đám người Thôi Ngu vì cửa mở mà chạy tán loạn cũng nhanh chóng tụ tập lại lần nữa, ánh mắt đầu tiên nhìn đến vẫn là khuôn mặt quen thuộc vừa đẹp trai nhưng cũng vừa khiến cả con người và thần tiên tức giận của đội trưởng Lạc, khuôn mặt ấy còn có cả sự cáu kỉnh và thiếu kiên nhẫn.
Nhìn xuống, họ thấy vị đội trưởng Lạc từ trước tới giờ chưa bao giờ gần gũi với phụ nữ, thế mà bây giờ lại đang ôm một cô gái nhỏ trong ngực.
Bàn tay mềm mại của cô gái ôm lấy cổ anh, từ vạt áo dài xẻ tà của áo choàng tắm để lộ ra đôi chân trắng nõn đang quấn lên eo Lạc Dã, thân thể cô trông vô cùng nhỏ bé, để lộ rõ sự khác biệt về kích thước cơ thể của cô so với người đàn ông, nhìn anh giống như đang ôm một đứa trẻ.
Mái tóc dài của cô được vuốt sang một bên ngực để lộ chiếc cổ trắng ngần, trên đó vẫn còn những vết đỏ đáng ngờ chưa kịp biến mất.
Đến gần bọn họ còn nghe thấy giọng nói nghe như đang khóc nức nở, vừa yếu ớt vừa đáng thương vừa bất lực của cô gái: “Anh làm em đau.”
Đậu má! Còn nhỏ như vậy mà cũng có thể ra tay được!
Thật sự là không bằng cầm thú!
Mọi người đối với quầng thâm xanh đen dưới mắt và khuôn mặt bị nghi ngờ là dục cầu bất mãn của anh, điểm mấu chốt của đạo đức cuối cùng cũng chiến tanhg nỗi sợ hãi bị anh nổi giận, họ run rẩy hỏi ra ba câu hỏi liên quan đến vấn đề đạo đức: “Trưởng thành chưa? Có tự nguyện không? Chó Lạc, anh có phải con người không hả?”
Không khí im lặng vài giây.
Sơ Điều cảm thấy sau lưng vô cùng căng thẳng, như có mũi kim đang chích vào lưng, cô liền co rúm người lại, càng dán sát người về phía Lạc Dã.
Thân thể Lạc Dã cứng đờ, sau đó mặt anh không hề thay đổi mà nói ra một từ: “Cút.”
...
Đám người Vi Hào trước khi Lạc Dã kịp tức giận đã nhanh chóng chạy đi. Lạc Dã đóng cửa lại, cúi đầu cụp mi ngồi trên giường kìm nén tính tình, nhẫn nại giúp Sơ Điều gỡ mái tóc quý giá ra.
Từ xưa tới giờ anh chưa bao giờ kiên nhẫn như vậy, gỡ xuống từng sợi tóc một, anh không thể dùng quá nhiều sức nếu không sẽ khiến cô đau, cũng không thể giật đứt, nếu không cô nhóc yếu ớt nào đó sẽ lại khóc.
Vật lộn mãi thì cuối cùng cũng giải cứu được mái tóc quý như vàng của cô, anh như trút bỏ được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, anh nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi ra, đời này anh sẽ không bao giờ mặc đồ có khuy đi ngủ nữa.
Sau khi gỡ xong mớ tóc rối, Lạc Dã buồn ngủ ngã lăn ra giường rồi kéo lại cái ga giường ngày hôm qua bị Sơ Điều cuốn đi. Trước khi ngủ, anh cố gắng duy trì sự tỉnh táo cuối cùng để dặn dò Sơ Điều với giọng nói khàn khàn buồn ngủ: “Im lặng một chút, muốn làm gì thì làm nhưng không được làm ầm ĩ.”
Sau đó anh không thể khống chế được mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Sơ Điều đưa tay vuốt vuốt phần tóc đã được buộc gọn, nghe anh nói vậy liền quay đầu nhìn về phía anh nhưng chỉ nhìn thấy cái gáy lộ ra khỏi khăn trải giường.
Không có ai sinh ra đã trưởng thành một cách mạnh mẽ, có ý chí sắt thép. Dị năng sử dụng quá độ sẽ mang lại ảnh hưởng tiêu cực với người sử dụng, ví dụ như là sự mệt mỏi, kiệt sức và lo âu. Năng lực càng lớn thì sẽ nhận lấy càng nhiều nguy hiểm. Năng lực của dị năng giả ở giai đoạn này còn phức tạp khó kiểm tra và không thể khống chế.
Hầu hết con người ở thời điểm này đều nhận ra lợi ích của dị năng, nhưng lại chẳng có mấy người có thể nhận ra những thiệt hại không thể phục hồi mà nó gây ra cho cơ thể người sử dụng và những mối nguy hiểm tiềm ẩn trong sự tồn tại của nó.
Kiếp trước cô đã từng chứng kiến cách làm của rất nhiều người làm chức quản lý, và cô vẫn luôn cảm thấy cách làm của họ thật không thể chấp nhận được. Bọn họ quá tham vọng với sự thành công ngắn hạn, họ tát ao bắt cá, được chim quên ná, thậm chí là được cá quên nơm, có mới nới cũ; họ biến dị năng giả trở thành vũ khí, khi cần thì coi như trân như bảo, còn khi không còn giá trị thì sẽ vứt bỏ dị năng giả như vứt một chiếc giày rách.