1 năm sau…
Năm vừa qua, Diệp Hàn Phong đã được T.S đưa đến Anh Quốc.
Anh được sinh sống và lớn lên trong một gia đình có tiếng tăm, họ còn giàu và quyền lực hơn cả Hoàng Thất.
Anh vẫn mang tên Diệp Hàn Phong của ngày xưa.
Diệp Gia chính là nơi nương tựa ở kiếp sau của anh.
Diệp Hàn Phong tìm tòi, học hỏi kinh nghiệm trong nhiều phương diện. Vốn dĩ anh rất thông minh nên tiếp thu những tri thức của thế giới này cũng vô cùng nhanh.
Chẳng mấy chốc, từ một người con trai út, thường được mọi người gọi là lão Tam đã ngoi lên đứng đầu tập đoàn Diệp Thị.
Trên hàng ngàn, hàng vạn người. Duy chỉ đứng dưới một người, đó là người con gái anh yêu.
Giờ đây, anh đã có tiền, có quyền, có thế lực riêng nhưng anh vẫn chưa tìm thấy cô.
Dù cô và anh sinh sống cùng một vùng đất nhưng không thể hiểu nỗi, tại sao năm qua anh không thể điều tra được tung tích của cô.
Mạc Giai Nhi dường như bị bốc hơi khỏi Trái Đất này.
Đương nhiên, Diệp Hàn Phong vẫn sẽ không từ bỏ. Anh kiên nhẫn tìm kiếm tung tích của cô.
Anh nhận ra rằng, nếu thân thủ cô tốt như vậy cũng nằm trong phạm vi là sát thủ hoặc cảnh sát.
Tài liệu của tất cả những người anh cho rằng có thể có cô ở trong đó đều được gửi đến.
Tuy nhiên, nó vẫn hóa thành công cốc.
Duy chỉ có một nữ sát thủ tên Jes là không có một chút manh mối. Thông tin của cô ta rất ít, ít đến nỗi không ai biết mặt hay hành tung của cô ta như thế nào.
Linh cảm của anh cho anh thấy, Jes chính là Mạc Giai Nhi.
Nhưng, anh vẫn không tìm ra. Jes là một nữ sát thủ thuộc top đầu bảng Sát Nhân, cô máu lạnh vô cùng.
Người đời mệnh danh cô là gϊếŧ người không chớp mắt.
Tuy là vậy, mặt ưu điểm của cô chính là không bao giờ gϊếŧ người vô tội. Jes chỉ nhận nhiệm vụ gϊếŧ những người cô cho là đáng gϊếŧ.
“Những kẻ đáng gϊếŧ” ấy mang trên mình giải thưởng hàng chục, hàng trăm triệu USD.
Bấy giờ, Diệp Hàn Phong đang đứng bên trong văn phòng làm việc của tổng tài tập đoàn Diệp Thị. Tay anh lắc lắc ly rượu vang trên tay.
Mắt nhìn về phía thành phố xa xăm, rộng lớn. Tâm trạng mệt mỏi, thấm đậm nét ưu phiền.
Nơi đây chốn phồn vinh đô thị, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng vậy tại sao hai người vẫn lạc mất nhau.
Bây giờ, Mạc Giai Nhi đã không còn nhớ đến anh, kí ức cô tựa tờ giấy trắng. Làm sao đây? Làm sao để tìm thấy cô, để cô yêu anh một lần nữa?
Bất chợt một giọt lệ giá lạnh rơi xuống từ con mắt đang nhắm của anh. Lòng đau như cắt, anh thầm nghĩ chua xót:
“Rốt cuộc thì em đang ở đâu?”