Chương 5: Mất Kiểm Soát (1)

Sáng sớm thứ ba, Trình Khiêm cho rằng mình sẽ bị đói tỉnh nhưng kết quả là hắn bị mùi hoa hồng bạo liệt đánh thức.

Lần này pheromone nồng đậm hơn, hơn nữa là đột ngột tuôn ra ngoài, giống như muốn hao hết chút năng lượng cuối cùng của tuyến Omega. Gần như trong nháy mắt Trình Khiêm đã bị mùi hương quen thuộc đánh thức, rất nhanh khứu giác nhạy cảm truyền loại kí©h thí©ɧ này khắp toàn thân.

Có vẻ như Omega hài lòng với Alpha của mình. Loại phát ra pheromone riêng mình trong thời kỳ phát tình là hiện thân sự phụ thuộc ngày càng tăng của Omega vào cơ thể và tâm trí bạn đời.

Nhưng đến loại tình trạng cực độ phát huy này thì chắc là cũng cách lúc chấm dứt kỳ phát tình của anh không xa.

Trình Khiêm tự đắm chìm trong mùi hoa hồng nồng nàn, ôm lấy cổ mảnh khảnh của đối phương hung hăng cắn một cái về phía tuyến thể đang phóng thích pheromone kia, răng nanh đâm thủng da, rót pheromone vào.

Đàm Tư Cẩm mở nửa mí mắt nhúc nhích khó nhịn trong chăn, lúc đánh dấu tạm thời thì cả người anh run rẩy một chút, ở trong lòng Alpha thì an tĩnh lại. Tuy nhiên, những người nếm thử trái cấm đã không chỉ hài lòng với sự trấn an của đánh dấu tạm thời, và rất nhanh chóng, Omega khao khát da thịt cận kề chiếm thế thượng phong.

Anh thành thục cởi bộ đồ ngủ của mình, chen một cái chân thon dài bóng loáng vào giữa hai chân đối phương, dùng đầu gối mài mảng cứng rắn nóng bỏng giữa qυầи ɭóŧ hắn. Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ tiểu huyệt đã làm ướt ga giường thành một mảng tối màu, Trình Khiêm vì bôi thuốc cho Đàm Tư Cẩm mà mặc cho anh một bộ đồ ngủ, vào giờ phút này rất thuận tiện cho Omega dụ dỗ.

Một bên cọ dươиɠ ѵậŧ của đối phương, một bên nắm lấy bàn tay nóng bỏng của hắn sờ lên tiểu huyệt của mình, ý đồ không thể rõ ràng hơn.

Nhưng mà giờ phút này Trình Khiêm lại cố gắng kéo lại một chút ý thức của mình, khàn giọng hỏi: "Biết tôi là ai không?"

Tay hắn dừng ở mông mềm mại đầy đặn, như trả thù vuốt ve hai cái, sau một khắc lại choáng váng cảm thán cảm giác khiến người ta yêu thích không buông tay. Ngón tay hắn đã bị mật dịch làm ướt vài đốt, cố ý lau cho mông ướt sũng, giống như chà một quả đào chín mọng đang chảy nước.

Hắn kìm nén sự thôi thúc của mình để giải phóng pheromone, nhưng rõ ràng Omega của hắn càng khao khát pheromone của mình. Chỉ đánh dấu tạm thời là không đủ, Omega tại thời điểm này vô cùng hy vọng ngửi thấy mùi Alpha bá đạo, đầy ham muốn chinh phục độc quyền của riêng mình.



Có vẻ Đàm Tư Cẩm cũng không nghe rõ vấn đề kia, chỉ liên tục câu lấy ngón tay đối phương nắm trên cánh mông dẫn vào trong mật huyệt, còn làm nũng hừ hai tiếng. Mặt anh dán rất gần, hô hấp nóng ẩm lại mang theo hương hoa hồng phun lên chóp mũi Trình Khiêm, đầu lưỡi hơi lộ ra đặt trên răng cửa trắng nõn, chỉ cần nhẹ nhàng hôn một cái là có thể mυ"ŧ vào trong.

Trình Khiêm cắn răng chịu đựng, cằm dùng sức đến mức căng ra một sợi dây sắc bén, hắn cực lực rút tay, ánh mắt ám như mực dày đặc không hóa ra được: "Có còn nhớ tôi là ai không?"

Rốt cuộc Đàm Tư Cẩm chịu nâng mí mắt lên, dùng đôi mắt trong suốt chứa thủy quang nhìn hắn, khóe mắt rũ xuống một mảng ửng hồng, nhìn qua động lòng người lại vô tội.

"Trình Khiêm." Anh nói xong thì tiếp tục làm miếng dán dính lên đối phương, giọng nói vốn từ tính lúc này có thêm phần mềm mại bị dạy dỗ.

Cái tên được anh dễ dàng gọi ra, cực kỳ giống như ngày thường khi lên lớp mời học sinh đứng lên trả lời câu hỏi, nhưng mà giờ phút này từ trong miệng anh nói ra hai chữ này lại tràn ngập yêu thương, lưu luyến kêu gọi, là dùng toàn lực khắc vào trong đầu hắn.

Trong đầu Trình Khiêm lại nổ tung. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt như còn từ trong câu trả lời của đối phương nhìn ra vài phần gian xảo ngoan ngoãn, cái loại luồng nhiệt cao trướng lại lan tràn trong cơ thể, kí©h thí©ɧ toàn thân hắn càng thêm nóng bỏng, nhưng mà những thứ xấu hổ luống cuống kia đã hồn nhiên không còn ở đây, thay vào đó là một loại du͙© vọиɠ mãnh liệt, không tiếc bất cứ giá nào muốn chinh phục người ta hoàn toàn.

Hắn trả lời với một tia ý thức cuối cùng: "Hãy nhớ, tôi là Trình Khiêm, Alpha của anh."

Mùi rượu Whisky phóng thích như bạo liệt đập vào mặt, mang theo lực áp bách cường ngạnh tuyên thệ chủ quyền, gần như trong nháy mắt bao trùm cả phòng ngủ, cắn nuốt mùi hoa hồng nồng nặc kia từng tấc từng tấc hóa thành Brandy ngọt ngào nồng đậm sau khi đan xen. Hắn cuốn đầu lưỡi lộ ra vào trong, tham lam mυ"ŧ hai ngụm, lại dùng đầu lưỡi đâm vào khoang miệng đối phương, mặt lưỡi đảo qua hàm trên khuấy đến tiếng nước vang lên. Đàm Tư Cẩm bị buộc phải há miệng thừa nhận nụ hôn xâm lược mười phần này, bị hôn đến không thở nổi, nước trong suốt theo khóe miệng chảy ra lại bị Trình Khiêm hút vào trong miệng.

Hình như thật sự Trình Khiêm có chút đói, hắn cực lực mυ"ŧ từng tấc da của Đàm Tư Cẩm giống như làm vậy có thể nuốt mùi hương mê người kia vào trong bụng rồi chiếm đoạt vĩnh viễn, mặt lưỡi thô ráp đảo qua đầṳ ѵú vẫn còn có chút sưng đỏ, hút liếʍ cắn một lát, kí©h thí©ɧ kịch liệt làm Omega thở hổn hển hai tiếng, thân trước trực tiếp bắn ra, phía sau cũng càng thêm hung mãnh.

Thân thể Omega vẫn mẫn cảm như trước, dươиɠ ѵậŧ phấn nộn run rẩy sau khi tiết ra, bạch trọc phóng thích mạnh mẽ làm ướt bụng anh, có một vài giọt còn dính lên cằm Trình Khiêm.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm áp mang theo vài phần dinh dính, Trình Khiêm nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua Omega đang thở dốc trong dư vị cao trào, dùng ngón tay lau màu trắng trên cằm sau đó ngậm vào trong miệng. Dịch cơ thể trộn lẫn mùi hoa hồng tràn ngập khắp khoang miệng, cổ họng hắn lăn qua lăn lại rồi nuốt xuống.

Hương vị ngọt ngào không ngừng kí©h thí©ɧ vị giác của hắn, hắn cầm đầu gối đối phương tách hai cái chân dài tuyết trắng ra, bàn tay nóng lên chậm rãi trượt vào bên trong đùi, Omega ngứa đến muốn khép chân lại bị hắn nắm thịt mềm mạnh mẽ ấn trở về.



Trong mắt Trình Khiêm tràn đầy tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm tiểu huyệt đang nhớp nháp đóng mở, cúi người hôn xuống.

Đầu lưỡi đâm vào tiểu huyệt trong nháy mắt làm Đàm Tư Cẩm kinh sợ kêu một tiếng, mu bàn chân căng thẳng, giống như anh có thể ý thức được đối phương đang làm cái gì, rồi lại không đủ tỉnh táo để nghĩ rốt cuộc đối phương đang làm cái gì.

Dâʍ ŧᏂủy̠ nóng ẩm trào ra làm ướt chóp mũi và cằm Trình Khiêm, hắn mυ"ŧ hai cái sau đó dùng đầu lưỡi không ngừng chọc lên.

Thật ngọt ngào, thật sự quá ngọt, muốn ăn, ăn tất cả.

Đàm Tư Cẩm sụp đổ ngâm kêu, ngón tay mảnh khảnh màu hồng phấn cào cào tóc Trình Khiêm, không biết là muốn hắn buông miệng ra hay là muốn ấn hắn tiếp tục. Đầu lưỡi ướt mềm nhũn từng chút từng chút đâm vào nếp gấp bên trong hành lang, xoay chuyển liếʍ liếʍ, mυ"ŧ còn có thể không cẩn thận mài đến đáy chậu, kí©h thí©ɧ thân thể anh run run.

Hạ thân Trình Khiêm đã cứng đến không chịu nổi, hắn tham lam liếʍ mυ"ŧ một lát, rốt cuộc ngẩng đầu từ giữa hai chân lên, khóe miệng nhếch thành một nụ cười xấu xa, sau đó cúi người bịt miệng người dưới thân.

Đầu lưỡi trơn trượt quấn lấy nhau, Đàm Tư Cẩm bị quấy rầy đến nức nở, buộc phải nuốt nước miếng đối phương. Trình Khiêm rất nhanh buông tha cho anh, dùng răng cạ vành tai mềm mại, lấy giọng tức giận ghé tai hỏi: "Bé cưng, nếm thử nước của chính anh, ngọt không?"

Hai gò má Đàm Tư Cẩm trong nháy mắt càng đỏ lên, l*иg ngực trắng như tuyết một đường đỏ đến vành tai tạo ra một mảnh màu sắc mờ ảo, khóe mắt còn có ánh nước như bị người bắt nạt tàn nhẫn. Anh thở hổn hển từng hơi từng hơi, bị Trình Khiêm gặm cắn và hơi nóng phà ra gãi rất ngứa, nhịn không được muốn rụt cổ, Trình Khiêm nâng tay giữ chặt cằm anh, kéo thẳng cổ thon dài sau đó liếʍ từ xương quai xanh ra một vết nước, khàn giọng phun ra một chữ: "Ngoan."

Từ ngữ nhu tình được hắn nói ra vài phần ý tứ cưỡng chế, mùi rượu phả ra cũng càng thêm mãnh liệt, Đàm Tư Cẩm thật sự buông tha giãy dụa, thân thể căng thẳng thả lỏng đồng dạng đáp lại một chữ: "Ừm..."

Trình Khiêm cười khẽ hai tiếng, cởϊ qυầи lót ra đâm về phía con suối mát kia.