Chương 4: Khách Không Mời Mà Đến

Sáng ngày thứ hai của kỳ nghỉ, tỉnh táo bắt đầu từ nỗi sợ hãi.

Mặt trời đã lên rất cao, vốn là một ngày ấm áp, Trình Khiêm đang ôm Đàm Tư Cẩm ngủ say thì khóa chống trộm ở cửa lớn lại đột nhiên bị người mở ra.

Người tới mở cửa, sống mũi cao thẳng hơi nhăn, khứu giác nhạy bén lập tức làm cho bà hiểu được trong phòng này đã xảy ra chuyện gì.

Từ trước đến nay Trình Khiêm ngủ đều rất nông, động tĩnh phát ra từ cửa phòng cũ kỹ trong nháy mắt kéo căng sợi dây điện trong đầu hắn làm cho cả não bộ sáng lên, hơn nữa sáng cực kỳ chói mắt. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất nhẹ nhàng rời khỏi chăn, sau khi xác nhận Đàm Tư Cẩm còn đang ngủ say lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi đóng chặt cửa phòng ngủ thì hắn không nói một lời đứng ở cửa, bảo vệ tất cả những gì muốn che giấu ở sau lưng, cằm hơi rụt lại, trong ánh mắt nhìn thẳng là cảnh giác với một chút e ngại.

Người tới thong dong đóng cửa, đặt túi mua sắm siêu thị nặng trịch ở một bên, cũng không lựa chọn đến gần mà đứng tại chỗ lấy lạnh nhạt nhìn nhau, không tiếng động giằng co làm cho không khí lập tức hạ xuống điểm đóng băng.

Cuối cùng Trình Khiêm vẫn rơi vào thế hạ phong, thấp giọng nói một câu: "Mẹ..."

Lý Mạn Hi lẳng lặng nhìn thẳng con trai mình, hàm hơi nâng lên, lông mi thật dài che hai mắt, ánh mắt trong vắt lạnh lùng xa cách. Đường cong cổ của bà hẹp dài duyên dáng như một con thiên nga cao quý, tao nhã mà không thể xâm phạm, trang điểm tinh xảo đơn giản cũng làm cho bà thoạt nhìn càng thêm khó tính.

Con trai mở miệng thì mẹ mới chậm rãi đi vào phòng, giày cao gót bén nhọn phát ra tiếng vang nhẹ, mỗi một cái đều như là một lần cảnh cáo.

Bà chậm rãi ngồi trên sofa mềm mại, thắt lưng thẳng tắp, vải quần tây mười tấc rũ xuống đảo qua đầu gối tao nhã che đi một đôi chân thon dài, mặt chân gầy gò bị giày cao gót tối màu phản chiếu ra ánh tuyết trắng.

Đôi môi đỏ mọng màu cherry khẽ rung động, bà nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói hơi thấp có một loại kết cấu tẩy tế bào chết.

"Nói đi, chuyện gì đã xảy ra."

Một loại cảm giác áp bách vô hình đập vào mặt, Trình Khiêm im lặng, vẫn bình thản đưa ra kháng nghị: "Mẹ, con đã trưởng thành, mẹ nói sẽ không can thiệp vào chuyện của con nữa."

Lý Mạn Hi thở dài không thể phát hiện, bà vẫn duy trì trạng thái thong dong như cũ, trên mặt không hề gợn sóng, nhưng mà có một chi tiết nho nhỏ vẫn bị Trình Khiêm dễ dàng bắt được vào tầm mắt.

Cánh tay của bà giao nhau trên ngực và ngón tay trái liên tục gõ cánh tay phải cho thấy sự nóng nảy của bà đã đạt đến đỉnh điểm.

Quả nhiên, sau khi con trai nhấn mạnh ý nguyện độc lập của mình, Lý Mạn Hi bất đắc dĩ nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa thì trong ánh mắt lạnh nhạt có thêm vài phần lệ khí lão luyện. Nhưng khi mở miệng, giọng điệu của bà vẫn có trật tự.

"Đúng, vừa tròn mười tám tuổi còn chưa đầy một tháng đã học được thói dẫn người về nhà."

Trình Khiêm tranh luận: "Anh ấy không phải... Mấy loại người lộn xộn ngổn ngang kia."

Lý Mạn Hi ung dung hỏi: "Vậy cậu ấy là ai."

Lần thứ hai Trình Khiêm lâm vào im lặng. Trước mắt cho dù hắn có lừa gạt qua cửa ải thì cũng chưa chắc có thể giấu được mãi, còn không bằng cứ thoải mái nói nguyên nhân sự tình ra trước.

Vì vậy hắn suy nghĩ một lúc, nói một cách trung thực: "Là giáo viên âm nhạc của con, Đàm Tư Cẩm. Ngày hôm trước sau giờ học con quay lại lớp âm nhạc để lấy túi rồi gặp anh ấy. Kỳ phát tình của anh ấy đột nhiên bộc phát, lúc con phát hiện thì anh ấy đã tiêm sáu bảy ống thuốc ức chế mà vẫn không thể ngăn được. Cho nên..."



Lý Mạn Hi lặng lẽ lắng nghe mô tả của con trai mình và ngắt lời khi người kia đang mắc kẹt: "Cho nên con đã đưa hắn về nhà?"

Trình Khiêm khẳng định: "Mẹ, mẹ biết con mà. Anh ấy không giống, và con cũng phản ứng mạnh mẽ với pheromone của anh ấy."

Thẳng đến khi nghe được những lời này thì trên mặt lạnh nhạt của Lý Mạn Hi mới xuất hiện một chút dao động nho nhỏ, mí mắt nhẹ nhàng nhíu một chút.

Thân là một Omega cấp cao nên bà rất rõ ràng tình huống của con trai mình, những Omega có pheromone kém cỏi kia chỉ khiến hắn chống đối với chán ghét, cho dù cao cấp hơn một chút thì tuyệt đối hắn cũng có thể áp chế được.

Mà người gọi là giáo viên âm nhạc Đàm Tư Cẩm này, pheromone của anh nhất định có vấn đề, nếu như không phải động tay động chân vậy có nghĩa là độ phù hợp pheromone của hai người tương đối cao.

Lý Mạn Hi nhanh chóng mổ xẻ toàn bộ sự kiện trong tâm trí mình rồi đặt ra một câu hỏi quan trọng: "Con đã đánh dấu hoàn toàn cậu ấy rồi?"

Trình Khiêm lắc đầu: "Không ạ."

Lý Mạn Hi rũ mí xuống, ánh mắt dừng lại một chút rồi sau đó thong dong đứng lên, tiếng giày cao gót vang lên vẫn như một lời cảnh báo không nói nên lời: "Tốt nhất là con không làm."

Cằm bà hơi nhấc về phía túi mua sắm siêu thị ở cửa ra vào, dặn dò một câu: "Nhớ xuống bếp nấu, làm ngon chút."

Dứt lời, bóng dáng cao gầy tao nhã vừa chuyển đã lưu loát biến mất ở cửa, đôi giày cao gót không nhanh không chậm vang lên theo sự rời đi của bà và dần dần biến mất trong hành lang.

Trình Khiêm đi tới cạnh cửa lớn, nghe thấy dưới lầu một tiếng xe ô tô khởi động thì lúc này hắn mới yên lặng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đóng cửa lại.

Vừa khóa xong cửa chống trộm, phản ứng đầu tiên của hắn chính là xông vào phòng ngủ xem tình huống của Đàm Tư Cẩm. Mùi pheromone đan xen trong phòng còn rất nồng nặc, toàn bộ khuôn mặt người trên giường gần như chôn trong chăn dính mùi Alpha, hơi thở đều đều, vừa nhìn đã biết ngủ rất sâu.

Lần thứ hai Trình Khiêm thở phào nhẹ nhõm, bây giờ thần kinh căng thẳng mới hoàn toàn thả lỏng, hắn không khép cửa phòng ngủ nữa vì sợ mình không chú ý tới động tĩnh bên trong, mang theo hương hoa sâu kín bay ra, rất nhanh tràn đầy gian phòng nho nhỏ.

Hắn không nhịn được hít sâu hai hơi, cảm giác sung sướиɠ trong nháy mắt tản ngập đầu, là thoải mái phiêu phiêu như đứa trẻ được quà.

Đã rất lâu thể xác và tinh thần của hắn không thoải mái như vậy.

Người thả lỏng lại phá lệ ngâm nga khúc nhạc khe khẽ, giai điệu yếu ớt lơ đãng từ khóe miệng hắn mang theo ý cười nhạt tràn ra, hắn xách cái túi mua sắm nặng trịch ở cửa vào phòng bếp, sau đó lần lượt lấy nguyên liệu nấu ăn bên trong ra.

Cho dù ngoài miệng người mẹ có nghiêm khắc hơn nữa thì cũng sẽ để cơm áo gạo tiền của con trai ở trong lòng, Trình Khiêm nhìn trên bàn bếp nhỏ hẹp bày rực rỡ muôn màu, đồ ăn rau thịt đắt tiền đầy đủ, nhất thời có chút cảm thán, cái loại cảm giác áp lực thường xuyên xuất hiện này lại bịt kín ngực.

Hắn khẽ thở dài, hai ba bước từ phòng bếp chạy về phòng ngủ, chui vào chăn liền ôm người vào trong ngực, ôm đối phương hôn một lát.

Giấc ngủ say của Đàm Tư Cẩm bị gián đoạn, anh mơ mơ màng màng bị Alpha của mình hôn tỉnh, nhưng không có một chút ý thức rời giường, chỉ mềm nhũn hừ hai tiếng để tỏ vẻ bất mãn, nhưng nghe càng giống như đang làm nũng. Anh chậm rãi mở mắt ra, lông mi dài rậm lấp lánh, một đôi mắt như lưu ly trong suốt, chỉ là trong ánh mắt còn một mảng mê ly mệt mỏi.

Trình Khiêm thấy anh tỉnh, lại hôn lên môi rồi nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp kia thưởng thức một lát, sau đó không nhịn được hỏi: "Anh có biết tôi là ai không?"

Đàm Tư Cẩm nháy mắt mấy cái, vùi đầu muốn rúc vào trong ngực hắn như lại muốn ngủ, Trình Khiêm không theo ý anh, nâng tay nhẹ nhàng kéo cằm anh lại lần nữa đối diện với ánh mắt của hắn: "Tôi là Trình Khiêm, Trình Khiêm nhé."



Đàm Tư Cẩm nhìn hắn, vẻ mặt buồn ngủ càng thêm nồng đậm, Trình Khiêm mất mát buông tay ra, Đàm Tư Cẩm chuẩn bị ngủ thϊếp đi thì đột nhiên nhẹ giọng gọi một tiếng: "Trình Khiêm."

Trình Khiêm đột nhiên ngây ngẩn cả người, trong cơ thể nổi lên một đợt sóng nhiệt nhanh chóng chạy khắp toàn thân, nhuộm cần cổ trắng nõn của hắn đỏ bừng, bất an, luống cuống, xấu hổ cùng dâng lên trong lòng. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn cho rằng thật sự đối phương đã tỉnh táo, hơn nữa còn nhận ra hắn.

Nhưng mà thầy giáo bị hắn tạm thời đánh dấu và quần suốt hai ngày gọi tên của hắn sau đó nhắm mắt, lại vùi mặt vào trong ngực hắn, chỉ để lại một cái gáy tròn trịa, tóc xù xù, sợi tóc màu nâu sẫm mềm mại bởi vì bị mồ hôi thấm qua còn có chút ẩm ướt, quanh quẩn một mùi hương thơm ấm áp.

Anh thực sự mệt mỏi.

Trình Khiêm mím môi, ôm người nằm một lát sau đó lấy chút nước ấm lau cho Đàm Tư Cẩm trong ngoài một lần nữa. Hắn lấy thuốc mỡ mua hôm qua từ trong túi áo khoác cẩn thận bôi lên phần sưng đỏ bầm tím trên người đối phương.

Lăn qua lăn lại, bụng Trình Khiêm lại bắt đầu kêu, hắn liếc mắt nhìn màn hình điện tử trên tủ đầu giường, con số đã nhảy đến 12 giờ 38 phút.

Cũng may, còn kịp phát huy một chút trù nghệ vừa mới đạt tiêu chuẩn của hắn.

Ở trong phòng bếp lúi húi bận rộn một hồi thì Trình Khiêm mỹ mãn bưng hai chén mì Ý và hai đĩa beefsteak áp chảo.

Beefsteak sống là làm sẵn, beefsteak áp chảo xong được hắn cắt thành miếng nhỏ, lên màu coi như không tệ, mì là gói nhúng sẵn, rưới nước sốt thịt rồi cho vào lò vi sóng, nói chung cũng ổn.

Trình Khiêm hưng phấn dùng chăn quấn Đàm Tư Cẩm lên ghế sofa mềm mại trong phòng khách, bưng đĩa beefsteak đến dưới chóp mũi đối phương, cũng dùng dĩa nhấc một miếng nhỏ đưa tới cạnh miệng anh. Hương thơm thịt bò đánh thức vị giác của Omega đói bụng, anh chậm rãi mở mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò nhỏ, sau đó há miệng ngậm vào.

Đàm Tư Cẩm chậm rãi nhai hai cái, trong miệng đột nhiên nhảy ra một chữ: "Mặn..."

Tay cầm dĩa lúng túng dừng lại trong chớp mắt, vốn Trình Khiêm cũng đói, cầm ngang đĩa rồi quét mấy miếng thịt bò vào trong miệng. Hắn phồng má nhai rồi nuốt xuống.

Có chút mặn, chắc là cho hơi nhiều muối, nhưng hắn ăn mặn, chút mặn này đối với hắn mà nói không tính là gì.

Nhưng khí thế ăn ngon lành của Alpha ngược lại gợi lên hứng thú của Omega, Đàm Tư Cẩm như tỉnh táo vài phần, nhìn chằm chằm thịt bò còn sót lại trên đĩa, chậm rãi nói ra mấy chữ: "Tôi cũng muốn..."

Trình Khiêm buồn cười, cười đến mũi hừ ra một chút tiếng tức giận, nâng một miếng thịt bò nhỏ lại đút vào trong miệng đối phương.

Được ăn là nói năng lưu loát hẳn.

Chờ ăn đến đĩa mì Ý cuối cùng thì thức ăn cũng đã có chút lạnh, Đàm Tư Cẩm nhai chậm, cuối cùng anh vô lực hất tay áo, ý bảo mình đã nuốt không trôi, sau đó dựa vào vai Trình Khiêm, lại ngủ.

Trình Khiêm hỏa tốc ăn xong chỗ mì còn lại, cảm thấy mỹ mãn lau miệng, sau đó ôm người trở về giường.

Omega trong thời kỳ phát tình ngoại trừ pheromone thường xuyên bộc phát đột ngột với ý thức mê man ra thì chỉ biết ăn rồi ngủ, Trình Khiêm từng chỉ nhìn thấy miêu tả như vậy trong sách vở, hiện giờ thực hành thật đúng là một chút cũng không kém.

Alpha no bụng toàn thân đều là nam tính nóng bỏng, trong mùa lạnh như một cái lò sưởi nhỏ, bình yên ôm Omega của mình ngủ vô cùng ngọt ngào. Mặt trời ngoài cửa sổ chậm rãi chạy qua, cuối cùng ẩn mình ở phía chân trời phía tây là bóng đêm bao phủ trên khuôn mặt của hai người đang ngủ, giống như dịu dàng vuốt ve một cặp tình nhân.

Lại là một đêm mộng đẹp.