Chương 5

Nghe giọng cô học trò hỏi han bên ngoài cửa, người Cố Tu Minh thoáng run lên, ngón tay đang cắm trong hoa huyệt theo quán tính nhấp mạnh một cái bên trong vách thịt mấp máy đói khát, vỗ về dươиɠ ѵậŧ mãi chưa tiết tinh hưng phấn dựng thẳng người.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn thẳng ra, phun ướt áo sơ mi đẫm nước cùng gạch men trắng lạnh lẽo. Chúng hòa cùng nước tắm lênh láng trôi xuống cống thoát nước.

Cố Tu Minh không nhịn được rên khe khẽ, tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào cùng tiếng thở gấp gáp xuyên qua hàm răng nghiến chặt. Du͙© vọиɠ bứt rứt bấy lâu được thư thả đôi chút. Bỗng anh chợt lớn tiếng hét, âm thanh đau đớn lớn đến nỗi dù vòi nước tắm đang tuôn Lê Chi Dung vẫn có thể nghe rõ qua một cánh cửa.

Lỡ kêu thành tiếng thế này... chắc em ấy sẽ nghe thấy mất...

Cố Tu Minh bụm chặt miệng, nước mắt chảy dài, vòi sen trong phòng tắm tuôn xối xả, nước lạnh ập xuống sống lưng gầy gò. Anh chỉ cảm giác cả người như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương. Hai mắt mịt mờ tuyệt vọng, anh che vạt áo sơ mi sũng nước lại, cố gắng giấu đi dươиɠ ѵậŧ nhếch cao đầu cùng hoa huyệt đói khát đang chảy dãi vì trận động dục tra tấn.

Cố Tu Minh quỳ trên gạch men sứ lạnh, che kín miệng không ngừng lắc đầu muốn nuốt hết mấy tiếng thở dốc vào trong: "Đừng mà... đừng vào, xin em... Em đừng vào đây..."

Lê Chi Dung chỉ có thể nghe được giọng nói run run như đang khóc của thầy Cố, thanh âm khó chịu xen lẫn với đau đớn lúc có lúc không rất khó nghe thấy, tựa như đang che miệng nói vậy. Tim cô như bị người bóp chặt, chỉ biết đau lòng cho con người giờ đang trơ trọi một mình bên trong phòng tắm, cách mình một cánh cửa lạnh tanh.

"Thầy ơi... thầy mở cửa cho em được không thầy? Em thấy thầy có lẽ đang không ổn, nếu không hay là em đưa thầy đến bệnh viện nha thầy?"

Lê Chi Dung đắn đo gõ cửa, cố ý nói giảm nói tránh để hỏi chuyện. Sắp một tiếng rồi, dù bị người ta bỏ thuốc cũng phải hết tác dụng rồi chứ. Thầy ấy tắm nước lạnh lâu như vậy, trước không nói đến chuyện cơ thể có làm sao hay không nhưng chắc chắn sẽ bị cảm cho xem.

"Không được! Không thể đến bệnh viện..."

Cố Tu Minh hoảng hốt hét, dùng tay chống bên vách tường. Eo anh mềm nhũn, ngay cả quỳ cũng sắp không quỳ được, cả câu vừa hét cũng như tiếng khóc lóc uất nghẹn.

Như nào đều được, nhưng không thể đến bệnh viện...

"Thầy Cố, nếu giờ thầy còn không mở cửa có lẽ em phải làm chuyện có lỗi với thầy đấy! Nhà em có chìa khóa dự phòng."

Lê Chi Dung bất đắc dĩ khuyên nhủ, mặc kệ thầy nói thế nào, giờ trước hết phải ra khỏi phòng tắm đã chứ. Ngâm nước lạnh cả tiếng rồi, người ở trong sắp biến thành cái gì cô còn không biết, bảo để cô mua thuốc cho hoặc đưa đi bệnh viện cũng không muốn. Thầy ấy kiên quyết như vậy, Lê Chi Dung cũng tôn trọng ý kiến của thầy, nhưng cô cũng lo lắng cho người mình thích chứ. Cứ thế này hoài cô thật sự phải đi lấy chìa khóa dự phòng mở cửa thật đấy...

Cố Tu Minh che miệng nức nở, nước mắt im lặng tuôn rơi, hoàn cảnh tiến không được, lùi không xong như này khiến anh thật sự không biết phải làm gì. Người giáo viên phong độ chững chạc trước giờ chưa bao giờ rơi vào bước đường cùng như thế.

Cơn động dục còn không ngừng tấn công lý trí yếu ớt của anh, eo và chân anh nhũn cả ra. Nếu ban nãy anh tỉnh táo một chút chắc chắn sẽ chọn về nhà chứ không phải bị nhốt ở nhà của học sinh mình như bây giờ.

Cố Tu Minh cảm thấy oán hận vô cùng. Vì sao lúc ngã vào lòng cô lại không nói cho rõ địa chỉ ở đâu.

Cô gái bên ngoài có vẻ là người có chính kiến, cũng không thích mấy người cứng đầu cứng cổ. Điểm này Cố Tu Minh chỉ tiếp xúc với cô qua hai buổi dạy đã biết. Tuy rằng cô nói chuyện phải phép tôn trọng anh, nhưng đυ.ng đến nguyên tắc của bản thân sẽ vô cùng kiên trì.

Anh bây giờ chắc chắn không có cách đối cứng với cô bé cao ngang ngửa mình, còn có thể ôm ngang mình về nhà như vầy.

Cố Tu Minh nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài, cố gắng điều khiển hai chân run lẩy bẩy đứng dậy đi mở cửa.

.

Edit: Hê hê, nhìn thôi đã biết sắp có chuyện gì đúng khummmmm~ Mọi người đẩy truyện giúp mình nha, hy vọng hôm nay kịp edit nốt mấy phần H. Nhớ đề cử, nhớ theo dõi và ủng hộ nhà mình nhóaaaaaa! Mãi iu!