Chương 4: Nam sủng

Nửa đêm, Lý Đàn một mình nằm trên chiếc giường to rộng sơn đen khảm hoa văn trai điệp, cho Nguyệt Yến ở bên ngoài gác đêm.

Sự tình tối nay có chút vượt qua nhận thức của nàng, nàng cần một không gian độc lập để suy nghĩ kĩ tình huống vừa sảy ra .

Đầu tiên là thái độ của hoàng đế, càng thêm lộ liễu.

Dĩ vãng hoàng đế sắc bén còn có chút như ẩn như hiện, làm nàng thỉnh thoảng đối đãi với hoàng đế vẫn là thái độ là nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng hôm nay, hoàng đế đã tự mình chấp chính hơn hai năm, thế lực mà hoàng đế xây dựng ảnh hưởng ngày càng quan trọng, nàng lại là Thái Hậu từng buông rèm chấp chính, quan hệ giữa hai bên cũng càng thêm xấu hổ.

Nếu quá xa cách, trông có vẻ như mẫu tử thiên gia ly gián, giống như đang ép hoàng đế vào danh bất hiếu.

Nếu quá quan tâm, nàng từng là vị Thái Hậu chấp chưởng quyền lực, không chừng sẽ bị nghi ngờ tâm thuật bất chính.

Thật là đau đầu.

Lý Đàn không phải người vô dục vô cầu, không chút quyến luyến quyền lực, có đôi khi nàng cũng thập phần hoài niệm khi trên chủ điện, nói vài lời khí phách.

Nhưng nàng tự biết, chính mình đã không còn tiền vốn.

Tiền vốn của nàng chính là tiểu hoàng đế.

Nàng đại diện hậu cung, đại diện thiên tử hành sự, tam công hiệp thiên hạ sĩ lâm, ôm lấy danh nghĩa chính đạo, Ung Quốc Công, Định Quốc Hầu, Long Tương tướng quân trong ngoài trấn thủ, dùng hổ phù điều động thiết kỵ.

Các thế lực khác nhau có thể đạt thành hiệp nghị đồng ý để nàng điều động là bởi vì nàng chiếm danh nghĩa đại diện thiên tử chính thống, chiếm đại nghĩa cao thượng, chiếm được sự ủng hộ của tướng sĩ binh lính, bất cứ bên nào muốn chiếm thế chủ đạo, đều sẽ hai thế lực kia kéo xuống.

Nhưng thiên tử hiện giờ đã trưởng thành, hắn giống như mặt trời mới mọc, tuổi trẻ hăng hái lòng đầy dã tâm, không, này thể nói đấy là dã tâm, đây là khát vọng của bậc thiên tử chí tôn, hắn mới là người danh chính ngôn thuận tọa ủng thiên hạ này.

Mà hoàng đế trưởng thành, nghĩa là con át chủ bài của Lý Đàn đã không còn nữa rồi.

Lý Đàn nghĩ đến mình lúc trước thế mà đợi đến tận khi tấu chương đề nghị hoàng đế tự mình chấp chính được đọc giữa điện mới ý thức được, bị sự dại dột của mình chọc cười.

Cũng không phải nàng không muốn tiếp tục chấp chưởng, nhiều năm quản lý triều đình nàng cũng có một bộ phận thế lực trung thành, chỉ là mẫu tộc của nàng từ khi tiên đế còn đã bị quý phi âm thầm đánh tan ba bốn phần thế lực, hiện giờ căn cơ của nàng đa số đều thuộc đảng bảo hoàng, tuy có thể kéo dài thời gian, nhưng lại không thể giải quyết tận gốc vấn đề.

Nếu muốn hoàn toàn giải quyết vấn đề, có thể cho người kia biến mất, thay thế một tân tiểu hoàng đế, nàng tự nhiên lại là Thái Hoàng Thái Hậu tôn quý nhất.

Nhưng nàng lười biếng đi làm chuyện phức tạp này.

Lý Đàn tuy quyến luyến quyền lực chí cao vô thượng, nhưng cũng không trầm mê trong đó.

Có quyền lực là một chuyện tốt, nhưng một ngày ba bữa nhàn tản dạo chơi, nghe hát xem múa dưới ngói lưu ly cũng khiến Lý Đàn vừa lòng.

Nàng cùng hài tử kia cùng nhau trải qua những ngày tháng gian khổ vô danh, cùng nhau chịu đựng thâm cung lãnh viện, từng việc trải qua, nàng cũng xem hắn như nửa tấm bùa hộ mệnh, giúp nàng vượt qua những ngày tháng cùng cực, giúp nàng trở thành người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ còn cho nàng chấp chưởng cả triều đình.

Nhiều năm qua đi, dù có nhiều giả ý, cũng có trộn lẫn chân tình.

Huống chi, nàng đối với hắn cũng là thật tình.

Kỳ thật nàng cũng không nói rõ được, tại sao lại lựa chọn buông tay, chỉ là nếu đã có tính toán như vậy, nàng cũng không muốn nghĩ nhiều, không dưng lại tự tra tấn chính mình.

Chỉ là nàng cũng không phải mèo con, tùy ý bọn họ sắp đặt, chính trả về, quyền đương nhiên cũng không giữ, nhưng nàng cũng phải vì mình mà đòi vài chỗ tốt, chiếm chút ưu thế, để quãng thời gian về hưu có một cuộc sống tốt đẹp.

Ít nhất có thể sống theo ý mình, không thể bị đá tới Sướиɠ Xuân Viên thành ma ốm trong mắt thiên hạ được.

Sau khi hạ quyết tâm, nàng thả lỏng không ít, trở mình, lại nghĩ hành vi phóng đãng của mình hôm nay, tuy vừa rồi vẫn là một bộ dáng thành Thái Hậu lão thành tàn nhẫn, cũng không nhịn được mà đỏ mặt.

Thật đúng là bị quỷ mê hồn.

Nàng cũng không biết du͙© vọиɠ từ đâu xuất hiện, khiến nàng khi ở Khánh Nguyên Điện, ngay dưới mí mắt của hoàng đế, lại có thể phóng túng như vậy. Nàng không cảm thấy có du͙© vọиɠ là điều hổ thẹn, chỉ là như vậy có chút không đúng mực.

Ngẫm lại cái chất lỏng ướt nị ái muội kia, lặng lẽ hoà vào nước, theo gợn nước đi tới từng ngóc ngách trong ao, nàng liền cảm thấy hơi nóng từ ngón chân bốc lên tận đầu.

Lý Đàn đột nhiên nghĩ đến, nàng lúc đi hoàng đế còn chưa…

Cố tình tối nay hắn lại nói buổi tối không có xử lý công vụ, vậy có phải nàng vừa đi không lâu liền tắm gội.

Dù biết hồ nước sẽ không có biểu hiện dị thường, hoàng đế càng không thể phát hiện cái gì, nhưng cứ tưởng tượng đến nước ao cùng mật nước nhu nị kia sẽ đồng dạng mơn trớn thân thể của hoàng đế, dính ướt từng ngọn tóc hắn, vuốt ve từng tấc da thịt săn chắc của hắn, nàng liền cảm thấy quá mức phóng đãng.

Thân thể lại ẩn ẩn nóng lên, Lý Đàn âm thầm phỉ nhổ chính mình, đúng là dục cầu bất mãn, làm hại mình thất thố đến như vậy.

Cũng không thể trách nàng được, từ khi tiến cung sống như nửa quả phụ, mà sau khi tiên đế đi, càng là danh xứng với thực thủ tiết.

Hiện giờ thân thể của nàng phát dục hoàn thiện, lại giống như quả nho lặng lẽ chín nơi thâm cốc, không người hỏi thăm, chỉ chờ sau khi trái cây chín rục rơi xuống đất, vỡ nát, bắn ra một tia nước .

Lý Đàn nghiêm túc tự hỏi liệu có khả năng tìm một nam sủng không, lại nghiêm túc mà phủ nhận ý nghĩ kỳ lạ này.

Thái Hậu của một quốc gia muốn thu nam sủng, đấy là việc khó hơn lên trời, huống chi nàng lại là một vị Thái Hậu đã trả quyền hành về hưu.

Cho dù nàng cùng hoàng đế coi như cũng có một phần tình nghĩa đồng cam cộng khổ ngày xưa, nhưng nghĩ đến chút tình cảm này còn chưa sâu đến mức hắn có thể khiến hắn đồng ý cho mình đội nón xanh cho lão cha hắn.

Lý Đàn suy nghĩ miên man, dần dần đi vào giấc ngủ.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~