Chương 2: Hương sắc mờ ảo

Trong Khánh Nguyên Điện bóng người lui lui tới tới, nhưng không hề có tiếng động ồn ào, chỉ có âm thanh tiếng vải vóc lay động cọ xát.

Nguyệt Yến chỉ đạo mọi người đâu vào đấy, thêm nước, cánh hoa, bồ kết, dầu mè, nhuận nhũ, khăn lụa đặt tất cả đồ dùng cùng ở cây bối mẫu đem vào trong phòng tắm.

Lý Đàn vốn chỉ định lau qua người, thay xiêm y rồi hồi cung, nhưng bước vào phòng thấy sương mù lượn lờ phòng tắm, còn phảng phất hương thơm.

Mùi gỗ cẩm nam với gỗ bạch đàn làm nàng thả lỏng toàn thân, sương thơm bay vào mũi, loáng thoáng ở tầng hương giữa thoang thoảng một tia mị ý.

Là một chút hoa sen nùng hương, câu khóe môi nàng lên.

Xem ra tiểu nha đầu Nguyệt Yến này tay nghề chế hương càng ngày càng tinh xảo.

Nếu đã như vậy nàng cũng dứt khoát không đi vội, ngâm tắm trong chốc lát cũng rất tốt.

Rốt cuộc bể tắm của Khánh Nguyên Điện là lớn nhất xa hoa nhất, cho dù nàng là Thái Hậu, tẩm điện cũng không thể quá mười người, ao tắm cũng không thể dẫn quá bốn dòng suối nước nóng thiên nhiên.

Dù sao đều đã khác người, không bằng hưởng thụ một phen, dưới bầu trời này hoàng đế là nhất nàng thứ hai, còn lại lão cổ hủ chi hồ giả dã đó nàng cũng lười nghe.

Nguyệt Yến hầu hạ nàng cởi bỏ thường phục Thái Hậu, dù là thường phục cũng có tầng tầng lớp lớp sáu bảy lớp.

Tầng sưởng ý ngoài cùng là màu xanh lá đậm lấy lụa Giang Nam làm thành, chất vải dày nặng, thêu trên lụa trên là dùng tơ màu nguyệt bạch cùng tím nhạt thêu thành hình cây tử đằng con bướm văn, rất phù hợp với tính tình của vị Thái Hậu trẻ tuổi.

Nàng trọng quy củ, nhưng cố tình chỉ muốn những bộ trang phục xinh đẹp kiều diễm lại trang trọng.

Nhưng rốt cuộc che giấu không được, không muốn dùng những văn án như ngũ dơi phủng thọ, hồ lô song hỉ, nàng ghét bỏ chúng không đủ sáng sủa, xám xịt, không phải tím đậm thì là đỏ thâm.

Lại nghĩ chính mình mới quá mùa hoa, nhưng vẫn là Thái Hậu đức cao vọng trọng, mặc dù là quả phụ tôn quý nhất thiên hạ nhưng rốt cuộc vẫn là độc thủ không khuê quả phụ.

Nàng cởϊ qυầи áo cũng không thành thật, tâm huyết dâng trào, liền để Nguyệt Yến lui ra, định tự mình cởϊ qυầи áo.

Nhưng nàng đã lâu không tự làm những việc này, nhớ nhớ quên quên cởi loạn thành một đoàn, không bao lâu liền lung tung rối loạn.

Quần áo nửa cởi nửa không, lỏng lẻo không buông trôi xuống cánh tay, lộ ra làn da trắng nõn như ngọc, cần cổ giống như cành hoa đơn bach lay động trong gió, xương quai xamh tinh tế kéo một đường đến đầu vai, thoát ly những ngoại phục rườm rà cứng cáp, khiến người kinh giác thân mình chỉ nhỏ nhắn linh đinh.

Bờ vai mượt mà vẽ ra một đường cong như ánh trăng lộ ra từ trong mấy, khiến nó càng thêm mông lung sáng loáng.

Lý Đàn thật vất vả cuối cùng cũng cởi xong sưởng y nặng nề cùng nội y, lộ ra cái yếm hồng đào cùng sợi dây mỏng manh khinh khinh xảo xảo mà quấn quanh treo trên cổ nàng, lại vòng qua sau lưng, có vẻ đáng thương cực kỳ.

Mà chủ nhân của nó không chút nào để ý, tiện tay cởi bỏ nút thắt phía sau lưng.

Tấm vải dệt mỏng manh liền trùng xuống, lại không có trượt xuống, mà dừng lại trên bầu ngực nàng, áσ ɭóŧ kia nguyên bản cẩn thận bao lấy nộn nhũ, chỉ thấy những đường cong lả lướt mà không thấy nhan sắc phía sau.

Sau đó ngực nhũ liền lộ ra một bên, giống như sữa đông kiều nộn khiến người khác không nhịn được mà xoa nắn, ngậm lấy, mυ"ŧ lấy.

Dùng môi lưỡi tinh tế lướt trên mỗi một tấc da, dùng hàm răng cắn xuống, tàn nhẫn đối đãi với hai điểm anh đào kia.

Đem nó nhẹ nhàng day cắn, lại buông ra, làm nó nhảy trở về, tạo nên từng làn sóng da^ʍ mĩ.

Lý Đàn tùy ý mà đem yếm kéo ra, tiểu nhũ tiêm mềm mại cọ vào vải liền rụt lại một chút.

Tiểu nhũ tiêm bị kí©h thí©ɧ liến chậm rãi cứng rắn, nhưng lại không có người tới yêu thương vật nhỏ này, không ai dùng môi lưỡi ướt nóng tới an ủi nó.

Lý Đàn ngồi vào trong nước ấm, cánh tay gác lên thành ao, lười biếng mà đem đầu dựa vào khuỷu tay.

Hơi nước trong hồ toả ra sương mù ngưng kết trên lông mày nàng, thấm ướt ngọn tóc, lại chảy xuống cần cổ tinh tế mỏng manh theo mạch máu màu xanh nhạt đi xuống, dừng ở trên xương quai xanh.

Cuối cùng dọc theo đường cong phập phồng vẽ ra một đường cong, theo trọng lực của hai bầu ngực chìm vào trong nước, để lại một vệt nước lay động gợn ra một con sóng nhỏ.

Lý Đàn không có thói quen để người hầu hạ tắm gội, bởi vậy trong hồ trừ bỏ sương mù vấn vương, chỉ có một mình nàng, luôn là một mình nàng.

Nàng có thể là bị hơi nước hun đến mê mang, cũng có thể là bị tia hương thơm mị ý kia mê hoặc, nàng cảm thấy có chút nóng, đầu óc cũng không còn thanh tỉnh.

Nàng cầm lấy khăn lụa lau mình, tơ lụa nhu nhuận cọ xát thân thể.

Vốn là tơ lụa sạch sẽ khô ráo ướt nước lại trở nên dính dấp, bám chặt trên nhũ mương nàng, che lấp cả hai hạt anh đào.

Khăn lụa rơi xuống mặt nước, trên mặt khăn bám lấy da thịt, dưới nước lại chậm rãi lay động, phảng phất như một đôi tay mềm mại lại vô dụng không chút sức lực, chỉ nhẹ nhàng lướt qua, lưu lại ngứa ngáy mê người, không thể thoả mãn.

Lý Đàn không nhịn được, ở trong nước cọ xát hai chân, cọ xát trong chốc lát, nhiệt ý lại càng không thể lui.

Nàng đang làm gì đây!

Nàng không khỏi âm thầm khiển trách chính mình.

Đây là Khánh Nguyên Điện, là nơi vị hoàng đế do nàng một tay nuôi dạy nghỉ ngơi, là nơi hắn mỗi ngày rửa mặt tắm gội, là nơi hắn tẩy đi một thân mệt mỏi sau một ngày vất vả chăm lo quốc sự, là nơi sạch sẽ nhất.

Mà nàng lại ở chỗ này dùng hơi nước che lấp làm chuyện gì?

Nhưng ý niệm cùng nhau đan xen, nàng ngược lại càng thêm khó có thể thoát khỏi loại vui sướиɠ bội luân này.

Hai chân cọ xát nổi lên từng gợn nhẹ nhàng tan ra, vỗ về nơi đó, nàng cảm thấy chính mình điên rồi, tay cũng không nhịn được xoa nắn ngực nhũ.

“Thái Hậu, ngài ngâm mình đã lâu, có cần thêm chút nước ấm sao?”

Âm thanh của Nguyệt Yến truyền đến từ sau tấm bình phong, Lý Đàn như từ trong mộng mới tỉnh, vội vàng ngồi dậy.

Vừa định mở miệng đáp, lại phát hiện thanh âm của mình bây giờ ngọt mị yêu kiều, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, gọi người tiến vào, vội vàng mặc quần áo, cũng không cáo từ, liền hồi cung.

Trong bóng đêm của Khánh Nguyên Điện khôi phục sự yên tĩnh, kỳ quái chính là, chủ điện lại không đốt đèn, ngược lại thiên điện lộ ra ánh sáng, trong đêm tối hiện ra một mảnh ôn nhu.

Hơi nước ấm áp chưa tan, gió đêm nhẹ nhàng thổi vào, cả phòng yên tĩnh.

Một đôi tay khẽ nâng màn che, khớp xương cứng cáp, rõ ràng là một đôi của nam nhân, đôi tay kia dừng trên mành tre hồi lâu, cuối cùng dùng sức nắm chặt, vén rèm bước vào.

Giai nhân đã đi, cả phòng chỉ còn lại sương mù trắng xoá một mảnh, làm hắn nháy mắt không rõ, hắn lừa mình dối người tránh ở sau màn sương mù làm hắn an tâm.

Tay phải nắm chặt sau người, nhìn bể tắm tĩnh lặng như trước cuối cùng vẫn bước đi tới bể tắm.

Hắn hướng bàn tay qua cảm thụ nhiệt khí, làm hơi nước tụ lại trên ngón tay hắn.

Qua hồi lâu, hắn mới nhẹ nhàng đem tay hướng tới mặt nước, rồi lại sợ khiến mặt nước nổi lên gợn sóng.

Mặc dù giờ phút này không có người, mặc dù không ai có thể nhìn trộm, nhưng hắn vẫn cứ mạc danh sợ hãi, không dám chạm tới mặt nước, hắn sợ nổi lên gợn sóng sẽ đánh nát giấc mộng của hắn.

Giấc mộng vĩnh viễn không thể trở thành sự thực.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~