Chương 14

Hơn nữa đối với Nghê Y mà nói, đó là chuyện lớn.

Phương án thu mua Công nghiệp Trừng Lan lại một lần nữa bị hội đồng quản trị lôi ra nghiên cứu và thảo luận. Đồng thời, rất lâu trước đây, một số cổ đông nhỏ lẻ Nghê Y đã sớm thương lượng xong xuôi, bỗng nhiên đồng loạt bán cổ phần lấy tiền mặt.

Điều này có nghĩa, số cổ phần trong tay Nghê Y không đủ định mức, quyết sách của cô trở thành phế thải.

Thời Di hỏi thăm một vòng, rất rõ ràng, là những lão già trong hội đồng quản trị ở giữa gây khó dễ, dồn ép kế hoạch của Nghê Y. Việc này xảy ra đột ngột, thế tới rào rạt. Giấy tờ công chứng đóng dấu ký tên chuyển nhượng cổ phần, giấy trắng mực đen, không có cách nào cứu vãn.

Nghê Y gọi điện thoại cho từng người, không ai nghe máy.

Cô lại tới gõ cửa từng nhà, tất cả đều tránh mặt không gặp.

Mưa lạnh hòa cùng băng tuyết, nhiệt độ không khí xuống mức âm độ. Trên người Nghê Y ăn mặc đơn bạc, sắc mặt tái nhợt. Trong đó có một người áy náy, nói cho cô, “Tiểu Nghê, việc này là chú có lỗi với cháu, chú khuyên cháu, thôi bỏ đi. Mấy người chú bác đó của cháu chẳng khác gì loài sài lang. Bọn họ đã sớm lên kế hoạch, cháu, cháu không đấu lại đâu.”

Sợ đắc tội, người này nói xong liền vội vàng rời đi.

Mưa lạnh phả vào mặt, bả vai thon gầy của Nghê Y, không hề có một chút sức sống gì đáng nói.

Công ty gọi điện thoại tới, thông báo với cô, lập tức trở về tham gia hội nghị.

Từ khi tin tức bị thả ra, tới bây giờ mới chỉ qua một ngày, có thể nói là nhanh, chuẩn và tàn nhẫn, triệt để đẩy cô vào tình cảnh tuyệt vọng.

Nhóm người hội đồng quản trị, mỗi người đều ra vẻ đạo mạo, nói tiếc hận, đau lòng, an ủi, nhưng trên thực tế bọn họ đang cố khoe khoang mưu kế xuất sắc của mình. Cổ phần trong tay Nghê Y không đủ, ngoại trừ cô, tất cả các thành viên còn lại đều nhất trí thông qua đề xuất thu mua.

Nghê Y ngồi ghế trên, thần sắc bình tĩnh.

Người khó đối phó nhất chính là bác cả của cô. Sau khi tan họp, ông ta mỉm cười vỗ vai cô: “Nghê Nghê, cháu là niềm kiêu ngạo của ba cháu, yên tâm, cho dù Công nghiệp Trừng Lan thay tên đổi họ, sau này vẫn sẽ còn một chỗ cho cháu."

Bả vai Nghê Y trầm xuống, giống như đang treo một tảng đá lớn, từng chút từng chút khiến cô suy sụp.

Người đi trà lạnh, cô ngồi trong bóng tối, cứ ngồi như vậy. Ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ mạ lên đường nét trên gương mặt cô một tầng ánh sáng nhạt nhòa lạnh lẽo.

Nghê Y vẫn không nhúc nhích, giống như hòn đá vô hồn bên bờ sông khô cạn.

Hồi lâu sau, Thời Di lái xe đưa cô trở về.

Khi xuống xe, Tống Phi mỉm cười vẫy tay với cô từ xa.

Nghê Y nhìn về phía Thời Di, Thời Di bẹp miệng, cô ấy không yên tâm về cô, cho nên mới tự chủ trương.

Thời điểm rét lạnh như vậy, nụ cười của Tống Phi có tác dụng an ủi rất tốt. Cảm xúc của Nghê Y vừa mới tăng trở lại một chút, Tống Phi bước tới đón cô, “Chuyện công ty anh đã nghe nói rồi.”

Nghê Y "Ừ " một tiếng, cô nhìn chằm chằm vào độ cong rõ ràng bên khóe miệng anh ấy, nói thẳng không hề cố kỵ, “Anh rất vui sao?"

"Nói gì vậy?” Tống Phi bật cười, "Nghê Nghê, anh ủng hộ em."

Nghê Y quay đầu đi, tâm trạng không còn phập phồng lên xuống.

“Chuyện này có bao lớn, đây cũng coi như khôn sống mống chết, anh đã từng xử lý không ít trường hợp giống như em, rất nhiều”. Tống Phi dùng từ rất chuẩn xác "Người cứng đầu chăm chỉ hơn em anh cũng đã gặp qua, kết quả không phải đều giống nhau sao? Nghê Nghê, một người phụ nữ, vất vả như vậy để làm gì?”

Ánh mắt Nghê Y bình tĩnh, kiên nhẫn nghe hết câu, sau đó mới cười nói, "Cho nên, đề nghị của anh là gì?”

"Nếu là người anh yêu, anh hy vọng cô ấy có thể ở nhà, làm việc nhà, nuôi dưỡng hoa cỏ. Sau này có con, cô ấy và mẹ anh cùng chăm sóc con cái " Đây là Tống Phi, không, đây là hy vọng của một nửa số đàn ông, hay có thể nói là yêu cầu.

Tống Phi cảm thấy có gì không ổn, “Cho nên, Nghê Nghê, công ty bị thu mua, đối với em, đối với chúng ta mà nói, có lẽ không phải chuyện xấu”

Khoảng cách giữa hai người không tới hai mươi cm, gió lạnh thổi lướt qua. Nghê Y không hề cảm thấy lạnh, ngược lại trong lòng như có lửa đốt.

Cô nói: "Không phải anh không biết, công nghiệp Trừng Lan có ý nghĩa như thế nào đối với em. Đó là kỷ vật cuối cùng ba em để lại cho em trên thế gian này."

Tống Phi không hiểu.

Điều buồn cười chính là cô từng cho rằng mình đã tìm được người có thể hiểu mình. Tuy nhiên không quan trọng, đạo bất đồng khó lòng hợp tác, Nghê Y không muốn miễn cưỡng người khác, càng không muốn bản thân mình phải tạm chấp nhận.

Sau đêm đó, cô nói lời chia tay với Tống Phi, cũng kéo toàn bộ phương thức liên hệ của anh ấy vào danh sách đen.

Nghê Y nhốt mình trong phòng, ba ngày ba đêm không ra khỏi cửa.

Cô đã xem tin tức, thông tin về việc thu mua Công nghiệp Trừng Lan chiếm đầu đề trên các phương tiện truyền thông. Di động của cô đã tắt nguồn từ lâu, số máy bàn trong nhà chỉ vài người ít ỏi biết được. Ngày thứ tư, cô nhận được điện thoại.

Cung Vân ngã gãy chân.

Nghê Y chạy về Lệ gia, lại thấy Cung Vân bình yên vô sự, lúc này cô mới biết mình bị lừa.

Cung Vân vừa thấy người tiền giận sôi máu, "Điện thoại của mẹ cũng không nhận! Con muốn tạo phản đúng không”

Nghê Y không trang điểm, vẫn bộ dáng môi hồng răng trắng như cũ, chỉ sắc mặt khó coi như sáp ong.

Bộ móng mới làm của Cung Vân gần như chọc vào giữa trán cô, "Con làm cái gì vậy, người đàn ông tốt như Tống Phi mà cũng không biết quý trọng. Rốt cuộc con muốn làm gì? Muốn làm tiên nhân sao?"

"Con đừng có không hiểu chuyện, mau trả lời điện thoại của Tống Phi đi, đừng ồn ào cáu kỉnh nữa" Cung Vân miệng lưỡi ra lệnh.

Nghê Y nhàn nhạt nói: "Công ty bị thu mua rồi."

Cung Vân không để bụng “Nên bán từ lâu rồi, lúc trước mẹ từng khuyên nhủ con, nhưng con không nghe, một hai chết cũng phải khiêng theo. Còn không phải là công dã tràng giỏ tre múc nước, cho nên con..."

Nghê Y rũ hàng mi dài, đôi mắt lỗ trống, không còn sức sống, “Đó là tâm huyết cả đời của chồng mẹ”

"Con nhỏ giọng chút." Cung Vân vội vàng ngắt lời cô, sợ bị người khác nghe thấy, "Đừng nói gì với mẹ, mau đi trả lời điện thoại của Tống Phi. Con có trả lời hay không, có trả lời hay không?”

Cung Vân thấy cô không phản ứng, liền nóng vội mà xô đẩy.

Nghê Y đau đầu, cảm lạnh nhiều ngày không thấy đỡ, mấy ngày nay cũng không được bữa cơm nào tử tế, cả người thật sự suy yếu vô lực. Không chịu nổi sự dồn ép của Cung Vân, bước chân cô lảo đảo gần như ngã xuống đất. Bỗng nhiên, một bàn tay vững vàng để lấy eo cô.

Ánh mắt Lệ Chiêu thâm trầm, tựa như ngọn núi chống đỡ phía sau cô.

Nghê Y không quay đầu lại, anh cũng không nói một lời, giữa hai người luôn có một sự ăn ý vô hình, chỉ với mùi hương nam tính quen thuộc, trong tâm có liền sáng tỏ người tới là ai.

Ánh mắt Lệ Chiêu sắc bén tựa đao kiếm, "Dì không nhìn ra cô ấy bị bệnh sao?"

Bả vai Cung Vân co rụt lại, run run lùi bước, ấp úng không nói nên lời.

Nghê Y không nhìn bất cứ ai, xoay người rời khỏi Lệ gia.

Thời tiết xấu như một chất gây nghiện, mưa tuyết không ngừng trút xuống.

Cơ thể Nghê Y gặp gió, cả người liền choáng váng vô lực, cô cậy mạnh sờ soạng lên cửa xe, kéo hai lần mới mở được cửa. Tuy nhiên còn chưa mở được một nửa đã bị người ấn trở về.

Lệ Chiêu đến gần, cơn giận không có cách nào che giấu, "Bộ dáng ma quỷ này còn lái xe, muốn chết có phải không?"

Nghê Y cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày dưới chân mình, lạnh nhạt nói: "Chết có gì không tốt."

Cổ tay chợt bị người đàn ông mạnh mẽ túm lấy, Lệ Chiêu nói: “Em nghĩ cũng đừng nghĩ"

Anh túm cô vào trong xe, muốn đưa cô về nhà. Hôm nay Lệ Chiêu lái chiếc Mercedes-Benz G-Class lớn màu đen, giá thiết kế riêng cũng phải hơn 3 triệu tệ, bộ dáng kiêu ngạo bá đạo.

Nghê Y không còn lời nào để nói, tuy nhiên có cũng không muốn mình trông có vẻ yếu ớt đáng thương, sắp hết hơi rồi nhưng vẫn muốn khiến anh phải khó chịu --

"Suốt ngày khoe khoang.”

Lệ Chiêu: "ít nhất tôi còn có để mà khoe khoang."

Lời này đâm trúng nỗi đau của Nghê Y, rốt cuộc cô cũng thành thật ngồi yên.

Lệ Chiêu chở cô, từ ngoại ô thành qua trung tâm thành phố, từ tây sang đông. Trong xe ngoại trừ tiếng hô hấp thì không còn bất cứ âm thanh dư thừa nào. Nghê Y chống má nhìn quang cảnh hai bên đường vυ"t bay, vẻ đẹp xa hoa lộng lẫy không dễ nắm bắt như mây trôi trên bầu trời.

Bất kể là khi dừng đèn đỏ, hay xếp hàng đợi tắc đường, thời điểm yên tĩnh Lệ Chiêu đều không hề đưa mắt nhìn cô lấy một lần.

Đưa người trở về nhà.

Lệ Chiêu ấn Nghê Y lên giường nghỉ ngơi, anh tìm được nhiệt kế từ trong hòm thuốc, không tính là dịu dàng mà cạy mở môi răng cô, hung dữ nói: “Ngậm chặt cho tôi."

Nghê Y mơ mơ hồ hồ, nghe lời làm theo.

Sau đó Lệ tổng bất ngờ phát hiện, vành tai mình đang ngo ngoe rục rịch đỏ bừng lên.

Bộ dáng hiện tại của Nghê Y rất buồn cười, không có tinh thần, giống như một đứa trẻ vừa mới rơi xuống nước ướt dầm dề.

Cô và Lệ Chiêu nhìn nhau, được một lát, khóe mắt bắt đầu có chút ướŧ áŧ.

Đã như vậy rồi vẫn không quên quật cường, cố gắng chống đỡ không cho nước mắt chảy ra.

Lệ Chiêu im lặng duỗi tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt bên dưới khóe mắt cô, khẽ nói: "Khóc đi, có tôi đỡ rồi."

Chóp mũi Nghê Y chua xót, cô cúi đầu, nước mắt giống như hạt châu bị cắt đứt, không tiếng động chảy mãnh liệt.

Lệ Chiêu tới gần, ngồi xuống cạnh mép giường, ôm người vào trong khuỷu tay.

Rốt cuộc Nghê Y cũng đau lòng khóc thành tiếng.

Cô nói tới Cung Vân phóng túng đa tình, nói mình ghét sự vô trách nhiệm của mẹ mình. Nói mình phải khổ sở thế nào mới giữ được công ty, nhưng từ đầu tới cuối, tất cả chỉ là một giấc mộng hoang đường, là công dã tràng.

Lệ Chiêu yên lặng lắng nghe.

Khi cô khóc tới mức thở hổn hển không đều, lòng bàn tay ở phía sau lưng sẽ kiên nhẫn mà trấn an cô.

Cảm xúc như bị vỡ để phát tiết ra ngoài, Nghê Y gần như nói năng lộn xộn, thậm chí ngay cả chuyện về Tống Phi cũng nói một cách không hề kiêng dè. Cô thuật lại lời nói của Tống Phi một lần, phẫn uất, không cam lòng, thất vọng.

Tới đoạn nào đó, Nghê Y dừng lại, nửa ngốc nửa thật hỏi Lệ Chiêu: "Anh có muốn một người mẹ hiền vợ tốt hay không?”

Lệ Chiêu không hề nghĩ ngợi nói, "Không cần”

Nghê Y ngây ngốc nhìn anh.

Anh nói: "Người phụ nữ có thể cùng tôi kề vai chiến đấu, tôi công thành danh toại thì cô ấy chính là dệt hoa trên gấm. Nếu tôi gặp nạn, cô ấy vẫn có thể một mình đảm đương một phía, quyết tâm cùng tôi Đông Sơn tái khởi."

Trong đôi mắt của Lệ Chiêu, có tính xâm lược, nhằm thẳng vào mục tiêu --

Anh nhìn Nghê Y, Tôi cần một người phụ nữ đanh đá."

Tiếp theo, Nghê Y khóc tới mệt mỏi, thật vất vả mới chìm vào giấc ngủ.

Lúc này Lệ Chiêu mới chịu đựng nửa thân thể chết lặng, rút tay ra, xuống giường.

Đêm nay, anh làm hai việc.

Lái xe tới một căn hộ, bấm chuông cửa dồn dập khiến người bên trong bất mãn, mất kiên nhẫn phải ra mở cửa.

Lệ Chiêu chống tay lên cánh cửa, cúi đầu. cửa mở, Tống Phi chỉ vừa mới nhìn rõ người, còn chưa kịp phản ứng, Lệ Chiêu đã ném áo khoác sang một bên. Lần đầu tiên gặp mặt thiếu nắm tay, lần này anh sẽ bổ sung cả gốc lẫn lời.

Sau khi Nghê Y tỉnh dậy, bị một cuộc điện thoại của anh chỉ huy tới bên cửa sổ. Chiếc xe Mercedes Benz G-Class tối hôm qua bị cô mắng là "suốt ngày khoe khoang đã bị bỏ đi, đổi thành chiếc siêu xe màu trắng mới tỉnh dành cho nam.

Lệ Chiêu dựa bên cửa xe, dưới ánh nắng ban mai ngửa đầu nhìn cô, không có biểu cảm dư thừa, không có dầu mỡ nịnh nọt lấy lòng.

Lệ tổng, vĩnh viên là Lệ tổng.

Du͙© vọиɠ và dã tâm của người đàn ông này được truyền tải qua hàng lông mày sắc bén, từ sự thị uy bên trong đôi mắt sâu thẳm. Mỗi một giây nhìn nhau đều mang theo sự đồng cảm, không cần nói lời nào nhưng vẫn rượt đuổi tình yêu một cách cuồng nhiệt.

Là người đêm qua đã kéo cô khỏi vực sâu, trở về với cuộc sống hiện tại.