Chương 13

Lệ Chiêu cho rằng Nghê Y cố ý chọc giận mình.

Anh cho thư ký đi kiểm tra, kiểm tra ra kết quả anh lại không tin, tự mình gọi điện thoại xác nhận. Nghe xong vài câu, điện thoại di động trực tiếp đáp thẳng lên mặt tường, thư ký thở dài, trong khoảng thời gian này, công việc của anh ta lại thêm một khoản mục -- thường xuyên mua đồ mới.

Nửa tháng trước Nghê Y đã đồng ý lời theo đuổi của Tống Phi.

Cô cũng rất thẳng thắn, "Chúng ta thử xem đi, tính tình em không được tốt, nếu ở chung không thoải mái, anh có thể nói lời chia tay."

Tống Phi cười: "Còn chưa bắt đầu đã nghĩ tới việc chia tay."

Nghê Y cũng cười: “Em không tin tưởng bản thân mình."

Thái độ của cô rất thành khẩn, ngả bài rõ ràng từ trước. Nghê Y nghĩ, nếu Tống Phi do dự cho dù chỉ là một giây thôi, vậy cũng quên đi. Thế nhưng, Tống Phi trực tiếp cầm tay cô.

Lòng bàn tay khô ráo ấm áp giống như ánh mặt trời giữa ngày mùa đông, anh ấy nói: “Tin tưởng anh là được rồi."

Nghê Y ngẩn người.

Tống Phi giơ bàn tay đang đan vào nhau của hai người nắm tay, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nghê Y buồn cười, "Khổ đại cửu thâm (*) như vậy."

(*): Mối thù sâu nặng như vậy

"Rốt cuộc cũng theo đuổi được em" Tống Phi nói: "Anh rất vui.”

Nghê Y không nói lời nào, trong ánh mắt bình tĩnh còn cất giấu loại cảm xúc khác. Loại cảm xúc này bị Tống Phi bắt giữ một cách chính xác, anh ấy đoán được suy nghĩ trong đầu cô, "Anh biết, em còn chưa thật sự thích anh.”

Nghê Y cũng không nói dối. “Nhưng anh vẫn rất vui, vui vì em nguyện ý cho chính mình một cơ hội. Tống Phi xoa nắn ngón tay cô, "Đừng áy náy, anh tuyệt đối không cảm thấy thua thiệt"

Nghê Y không phải người phụ nữ quá đề cao chuyện tình cảm, lăn lê bò lết ngần ấy năm, đạo lý đối nhân xử thế cô cũng có thể phân biệt tám chín phần. Ví dụ như giờ phút này, người đàn ông này nói những lời cảm động lòng người, nghe thì có vẻ thấy được an ủi, nhưng trên thực tế anh ấy đang dệt một tấm lưới vô hình, không tiếng động đè ép lên đầu người khác

Tuy nhiên, người đàn ông như vậy, tì vết không che được ánh ngọc, không ảnh hưởng nhiều đến toàn cụ.

Lệ Chiêu nghe được tin tức về Nghê Y lần nữa là một tháng sau.

Hôm nay là thứ bảy - ngày liên hoan mỗi tuần của Lệ gia, đồng thời sau khi Lệ Chiêu xuất viện, đây lần đầu tiên anh trở về nhà ăn cơm. Cung Vân không nhút nhát giống như trước kia, bà tỏ vẻ hào phóng chủ động chào hỏi anh, chăm sóc chu toàn, gương mặt tươi cười hơn không ít.

Cơm hay trà đều đưa theo sở thích của Lệ Chiêu, không một lỗi sai. Thân phận của Cung Vân là một người ngoài cuộc, sinh tồn trong kẽ hở của đại gia tộc, hiện giờ càng ngày càng như cá gặp nước, Lệ Chiêu quét mắt nhìn một vòng, không thấy người nào đó.

"Chỉ biết làm ra vẻ" Bất thình lình phun một câu, Lệ Khả Nhi đi tới sô pha ngồi xuống, gương mặt tỏ vẻ ghét bỏ.

Lệ Chiêu không tỏ thái độ.

Lệ Khả Nhi bất mãn, oán trách: "Anh.”

Ánh mắt Lệ Chiêu không lạnh không nhạt: “Lời này em nên nói với ba."

Lệ Khả Nhi lập tức bị dập tắt khí thế, nhưng giọng điệu vẫn không tốt, "Biết gần đây vì sao bà ta lại ân cần như vậy sao, con gái tốt của bà ta tìm được bạn trai, cũng không phải nhân vật gì lợi hại, thật sự không phóng khoáng."

Lệ Chiều nâng chén trà, rũ mắt thổi tan hơi nóng.

"Một người bạn của em quen biết người đàn ông kia, làm đầu tư ngân hàng, nhưng làm chậm lắm, cũng chẳng kiếm được mấy đồng tiền." Lệ Khả Nhi không gặp được Nghê Y, đành bới lông tìm vết "Tuy nhiên như thế cũng tốt, cô ta ít về nhà, em cũng không cần nhìn thấy cô ta mà phiền lòng."

Lệ Chiêu nắm chặt chén trà, sắc mặt âm u như bầu trời đầy mây ngoài cửa sổ.

Mỗi một lời nói của Khả Nhi đều như đao cùn cứa thịt, Lệ Chiêu không thể nổi nóng, bởi vì Nghê Y nhìn không tới, hơn nữa anh ý thức được, anh đối với Nghê Y mà nói đã không còn quan trọng nữa rồi.

Bữa cơm này, mọi người đều mang tâm tình sung sướиɠ.

Chỉ có anh, im lặng không nói một lời.

Rời khỏi Lệ gia, Lệ Chiêu nhắm mắt nghỉ ngơi trên hàng ghế phía sau xe. Thư ký ngồi ở ghế phó lái, trên tay cầm một chồng văn kiện không dám đánh thức ông chủ, anh ta nghiêng đầu nhìn vài lần, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn không quấy rầy.

Nửa đoạn đường còn lại, trên trời bắt đầu có tuyết rơi.

Lệ Chiêu phân phó tài xế dừng xe bên đường, nơi này là ven sông.

Anh xuống xe hút thuốc, bóng lưng như hòa tan cùng mặt sông đen ngòm, hút hết nửa điếu thuốc, anh xoay người, nhìn thấy bên đường cái đối diện có một chiếc Hyundai màu trắng đang nhấp nháy đèn, người ngồi trên ghế phó lái quay mặt sang bên này.

Mưa tuyết đan chéo, trái tim Lệ Chiêu bất chợt đập loạn nhịp.

Chiếc xe màu trắng khởi động, anh theo bản năng mà đi theo, tốc độ xe ngày càng nhanh, anh liền một đường chạy chậm đuổi theo năm sáu mét. Tại khúc cua trước mặt, thân xe rẽ sang giúp anh nhìn rõ người trong xe --

Không phải cô.

Lệ Chiêu im lặng đứng cắm rễ tại chỗ, lúc này anh mới cảm nhận được sự lạnh lẽo một cách rõ ràng.

Từ sau khi anh nằm viện, hai người đã rất lâu rất lâu rồi không gặp mặt. Lệ Chiêu có WeChat của Nghê Y, nhưng cô không thích đăng lên vòng bạn bè, hơn nữa còn cài đặt chế độ hiển thị trong ba ngày, thứ duy nhất còn sót lại chính là một màn hình trống trơn. Anh click mở WeChat của Nghê Y, sau đó lại tắt đi, cứ liên tục lặp lại như vậy rất nhiều lần.

Lệ Chiêu ngẩng đầu, "Cậu có WeChat của giám đốc Lâm không?"

Đột nhiên rẽ sang chủ đề này, thư ký gật đầu "Có ạ.

Nói xong anh ta liền hiểu

Ông chủ không có khả năng kéo mặt mũi xuống, Tống Phi đang làm việc tại công ty của giám đốc Lâm, thư ký liên hệ sau đó số add của WeChat của Tống Phi. Lệ Chiêu click mở vòng bạn bè của anh ấy, anh không khỏi nhíu mày, đàn ông đàn ang, nào có nhiều thứ cần đăng như vậy.

Ăn cơm, hẹn hò, xem phim, tản bộ.

Nghê Y không thường xuyên lộ mặt, lướt xong dòng thời gian một tháng cũng chỉ có hai bức ảnh có mặt cô. Trong đó có một tấm là tuần trước, Nghê Y ngồi bên cửa sổ, sườn mặt xinh đẹp lọt vào ống kính.

Đây là ở nhà cô.

Cho nên, quan hệ của bọn họ đã tốt đến mức này rồi sao.

Lệ Chiêu siết chặt di động, lòng bàn tay nổi gân xanh trắng. Thư ký nhìn đến kinh hồn táng đảm, sợ ông chủ tiện tay đập vỡ điện thoại di động của mình. Sau vài giây, Lệ Chiêu im lặng trả lại điện thoại, đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất.

Trên thực tế, đúng là những ngày này cuộc sống của Nghê Y cũng không tồi lắm.

Tống Phi làm bạn trai không có gì để chê trách, dịu dàng săn sóc, tôn trọng cô trên mọi phương diện. Cảm giác yên bình đã mất từ lâu này, bù đắp cho sự thiếu hụt trong nhiều năm cuộc đời của Nghê Y. Cũng khiến cô có một đoạn thời gian tự cho rằng, mình có thể hoàn toàn quên đi người nào đó.

Thứ năm, tuyết vẫn rơi.

Tống Phi lái xe đi một vòng nửa thành phố, chỉ bởi vì trong điện thoại nghe nói cô không ăn cơm nên tới đây đưa mì thịt bò. Mặt đường kết bằng, tình hình giao thông rất kém, lốp xe trơn trượt, thiếu chút nữa đυ.ng phải vòng bảo hộ.

Nghê Y đặt chiếc hộp mì thịt bò còn đang bốc khói sang một bên, từ sau lưng ôm lấy Tống Phi.

Nghê Y nói: "Sau này em sẽ đối xử thật tốt với anh."

Ít nhất giờ phút này, cô đối xử chân thành với Tống Phi.

Tống Phi nắm tay cô, “Em định đối xử tốt với anh như thế nào?"

Nghê Y nghiêng đầu, ngữ khí nghịch ngợm, "Kiếm nhiều tiền cho anh tiêu."

Tống Phi cười: “Anh là đàn ông, không tiêu tiền của phụ nữ."

Nghê Y không nói chuyện.

"Hơn nữa anh cảm thấy, sau này em có thể không cần vất vả như vậy. Anh có thu nhập, có hoa hồng từ mỗi hạng mục, như vậy đã đủ để nuôi em rồi.”

Tống Phi nghiêm túc nói: "Nghê Nghê, nói thật, anh không hy vọng em vất vả như vậy, công ty kia của em, anh đánh giá cũng không phải lựa chọn tốt."

Nghê Y buông lỏng tay, nhìn anh ấy"Có ý gì?"

Nói tới đề tài này, Tống Phi đã nhiều lần muốn nhắc nhở cô, "Không muốn em quá vất vả, nếu thật sự muốn làm việc, ít nhất hãy làm những chuyện có ý nghĩa hơn”

Nghê Y bình tĩnh nói: "Công nghiệp Trừng Lan là tâm huyết do một tay ba em sáng lập ra, bảo vệ nó, chính là ý nghĩa cả đời của em.”

Bắt đầu có điềm báo tức giận, Tống Phi kịp thời nhận thua, "Được được được."

Anh ấy lại muốn ôm cô, nhưng Nghê Y tránh về phía sau một bước, cười nói: “Anh trở về đi, cám ơn mì thịt bò của anh."

Nghê Y rất mẫn cảm, cũng rất khó kìm nén được cảm xúc.

Khát khao thề non hẹn biển chỉ là việc trong nháy mắt, một khi giới hạn bị phá vỡ sẽ không bao giờ muốn lặp lại giấc mộng đó nữa. Hồi tưởng lại những lần thôi thúc trong nội tâm, chỉ cảm thấy đần độn vô vị.

Nửa tháng sau Nghê Y tăng ca xong, từ công ty ra ngoài đã gần 0 giờ đêm.

Chuẩn bị bước sang năm mới, trên các tuyến đường chính đèn l*иg treo cao, chạy dài mấy chục mét. Nghê Y tham luyến cảnh đẹp, hạ cửa sổ xe xuống thưởng thức. Đêm đông giá lạnh, ngày hôm sau tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Có lẽ lại bị cảm rồi.

Đứng dậy quá nhanh, chịu đựng cảm giác choáng váng, Nghê Y nhíu mày.

Trong ấn tượng, mỗi lần cô sinh bệnh đều có chuyện không hay xảy ra. Cho nên thời điểm di động đổ chuông, Nghê Y có phần thất thần và kháng cự, không muốn nhận.

Vừa được kết nối, Thời Di ở trong điện thoại kinh hoàng thất thố: "Xảy ra chuyện rồi."