Sương đêm bên ngoài ô cửa sổ mỗi lúc một dày đặc hơn, trong không gian yên tĩnh, âm thanh tí tách nhỏ giọt qua ống truyền nước biển cũng rõ ràng hơn, cho đến khi giọt cuối cùng theo ống tiêm hòa vào huyết quản của cô gái, người con gái ngủ mê trên giường cuối cùng cũng chuyển tỉnh.
Không khí xung quanh thoang thoảng mùi hương từ gỗ đàn hương quen thuộc, lúc ẩn lúc hiện lượn quanh chóp mũi.
Hòa cùng cảnh vật vừa quen thuộc nhưng cũng vừa chút lạ lẫm trong tiềm thức, bóng đêm che khuất một dáng người đang quay lưng về phía giường, có lẽ mọi vật đều tĩnh lặng lạ thường khiến cô cảm giác bóng hình đó có phần cô đơn, bất tri bất giác khắc sâu vào đôi mắt nửa tỉnh nửa mê của Sở Tịnh Nhiên. Một khoảnh khắc nào đó tim cô dường như lỡ mất một nhịp.
Khẽ dời chăn ra, bóng dáng kia cũng cùng lúc chuyển mình chạm ánh mắt cô phút chốc rồi bước nhanh về phía giường.
- Anh làm em tỉnh giấc sao?
Khẽ lắc đầu, Sở Tịnh Nhiên với tay cầm điện thoại đặt trên kệ tủ bên cạnh. Vừa đúng mười hai giờ khuya, hóa ra đã trễ đến vậy. Dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô khẽ ngước đôi mắt to tròn sáng ngời, môi khẽ mở,
- Dung Trạch, không phải chúng ta đang đi siêu thị mua đồ sao, chúng ta về nhà khi nào?
Mộ Dung Trạch thoáng giật mình, cô không nhớ chuyện gì xảy ra trước lúc ngất xỉu sao, không quên cúi người đỡ lấy thân mình để cô dựa vào gối mềm phía sau.
Mộ Dung Trạch nhẹ nhíu mày lo lắng, không nghĩ tới tiếng ột ột, đột nhiên vang lên trong đêm tối yên tĩnh, anh thấy Dương Mộng Hàm cúi đầu xấu hổ vòng tay ôm lấy bụng len lén nhìn anh,
Giữa bầu không khí ngại ngùng Dương Mộng Hàm chợt nhớ ra vấn đề nào đó,
- Đúng rồi bữa tối, em xin lỗi, em còn chưa kịp làm nữa, thiệt tình sao anh không gọi em, đã trễ vậy rồi. Anh có ăn gì chưa, để em nấu món gì cho anh ăn đỡ nha..
Thấy cô nàng hấp tấp vén chăn léo xuống giường, Mộ Dung Trạch vội ôm lấy cả người cô vào lòng khẽ nói.
- Ngoan, em mang dép vào đã, sàn nhà lạnh.
Ánh mắt anh như có thâm ý nhìn dưới sàn nhà, ngày mai kêu quản gia Diệp lót thảm xung quanh nhà rồi.
- Anh làm sao vậy, cứ như trông em bé vậy.
Giọng nói thì thầm, có chút nũng nịu trong đêm tối, tựa hòn đá nhỏ khẽ rơi vào hồ
- Á, anh làm gì vậy?
- Không phải em đói bụng sao, xuống lầu ăn
- Em, em tự đi được mà, không cần bồng..
Chưa để cố nói hết câu Mộ Dung Trạch đã ôm cô bước đến cửa phòng rồi, cô đành im lặng ngắm nhìn người đàn ông này.
Đây là lần đầu tiên Sở Tịnh Nhiên cô quan sát anh một cách tỉ mỉ ở cự ly gần như vậy.
Cái nhan sắc vạn người khó tìm, lẫn trong đám đông cũng gây nên sức ảnh hưởng, khiến người ta ghen tị mà. Cô thật không hiểu tại sao Dương Mộng Hàm trước kia có thể không xem trọng anh, một hai phải thích gã tên Ngụy Hàn kia.
Có thể vì Ngụy Hàn là ngọn đèn sáng đầu tiên trong trí nhớ trống vắng cô độc thiếu vắng tình thương của mẹ, của người thân trong nhà, nên bất tri bất giác nhận được sự quan tâm dù là giả dối cô vẫn tự dối gạt chính mình đó là thật tâm.
Rõ ràng Dương Mộng Hàm như đứa trẻ chưa lớn, ngang bướng, cáu kỉnh, rồi lại kiêu ngạo, phản nghịch, bất cần bộ dáng mình đầy gai nhọn, chỉ vì sợ hãi tổn thương, rồi lại một mực khao khát sự chú ý, để tâm, một chút tình thương nhỏ bé từ gia đình.
Rõ ràng cái nhà đó không người nào từng cho cô sự ấm áp của một gia đình.
Mộ Dung Trạch vẫn một mực ôm lấy cô xuống tầng lầu, suốt quảng đường ngắn, chỉ thấy Mộ Dung Hàm một mực in lặng, ánh mắt chăm chú nhìn anh không chớp mắt. Khiến con người lạnh nhạt, trầm tĩnh như anh cũng xuất hiện vết rách, dưới cái nhìn lộ liễu của cô.
- Em nhìn tôi làm gì?
- Vì lão công nhà em vô cùng đẹp trai á!
Ánh mắt hai người chạm nhau thấy rõ sự sửng sốt của đối phương.
Sở Tịnh Nhiên là không nghĩ tới bản thân đột nhiên ra khỏi miệng suy nghĩ trong đầu. Đôi gò má đỏ hây hây của cô cũng xuất hiện bất thường.
Còn Mộ Dung Trạch không ngờ tới cô lại trả lời mình như vậy, khẽ khụ, lỗ tai hơi ửng mất tự nhiên mà chính anh không phát giác. Nhưng điều này lại không thoát khỏi đôi mắt của Sở Tịnh Nhiên cô, chỉ vì cô đang được anh bế vô tình khi cô nghiêng đầu trốn tránh ánh mắt anh lại thấy được chuyện ngàn năm một thuở, Mộ Dung Trạch mà cũng ngượng ngùng.