Chương 9: Dáng Vẻ (2)- Hơi H

Từ Ngộ Vãn sửng sốt, không ngờ Giang Trầm lại phản ứng nhanh như vậy.

Nhìn anh có vẻ như thực sự tức giận, cho dù anh có cố che giấu tâm trạng của mình thế nào đi nữa thì Từ Ngộ Vãn vẫn có thể cảm nhận được.

Thật lâu sau, Từ Ngộ Vãn lại không nhịn được mà rơi nước mắt, cô cười khổ: “Đúng vậy, em hạ thuốc anh, em chỉ muốn nhìn dáng vẻ bị tìиɧ ɖu͙© chi phối của anh.”

Bàn tay Giang Trầm đang nắm cằm cô khiến cô đau đớn, nhưng cô không quan tâm đến chuyện đó. Từ Ngộ Vãn làm như không có chuyện gì, đưa tay lên vuốt ve môi mình: “Bên trên son môi của em có một lớp thuốc.”

Giang Trầm nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng vô cùng, từ trước đến nay chưa từng lạnh như vậy, giống như anh đang chán ghét cô gái trước mặt mình đến cực điểm. Nước mắt của Từ Ngộ Vãn rơi lã chã, nhưng cô lại cảm thấy giống như đó là vấn đề sinh lý, bởi vì thực ra cô cũng không cảm giác được khổ sở đến vậy. Rõ ràng là cô đã đạt được mục đích, đã nhìn thấy dáng vẻ thay đổi cảm xúc của anh trai.

Giang Trầm nhìn cô một lúc, sau đó giống như không muốn nhìn thấy dáng vẻ của cô nữa, anh đứng dậy đi ra tới cửa.

Từ Ngộ Vãn ở sau lưng anh lên tiếng: “Giang Trầm, anh bị hạ thuốc rồi mà còn muốn đi ra ngoài, chẳng lẽ anh muốn đi tìm người khác à?”

Giang Trầm dừng bước, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô.

Ánh mắt đó của anh khiến cô lập tức nhớ lại đêm đầu tiên của bọn họ.

Cô nhớ rõ đêm đầu tiên như thế, bởi vì cô thực sự đã bị tổn thương sâu sắc.

Nhưng trên thực tế thì lúc ấy Giang Trầm cũng chẳng làm gì cả, anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, hờ hững, khinh thường, lạnh lùng, khiến cho cô gái vừa trao thân cho anh lập tức cảm thấy bị tổn thương.



Cô nhớ tất cả mọi chuyện chuyện từ lúc bắt đầu, đến tận khi kết thúc.

Đêm hôm đó cô uống rất nhiều rượu, sau đó làm nũng bắt Giang Trầm phải tới đón mình. Khi đó Giang Trầm bận rộn như vậy, thế mà cô vẫn nhất quyết làm phiền anh: “Anh trai, anh tới đón em nhé, em không nhìn thấy anh thì không vui.” Cuối cùng anh vẫn phải mềm lòng, đi tới đón cô.

Sau khi đón được cô về nhà thì cô lại bắt đầu làm loạn, khóc lóc, nói bụng khó chịu. Cô vừa nôn vừa khóc, vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, ngoan ngoãn nằm trong lòng Giang Trầm. Một lát sau, cô lại bắt đầu không an phận mà cởϊ qυầи áo của Giang Trầm, dán người lên xương quai xanh của anh, chậm rãi gặm cắn.

Giang Trầm lập tức giữ cô lại, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lấp lánh nước: “Anh trai, anh phải cho em tất cả lần đầu tiên của anh, cả chuyện làʍ t̠ìиɦ cũng thế.”

Cô luôn luôn biết cách để anh trai phải chiều chuộng mình. Có lần Giang Trầm làm bài tập không để ý đến cô, cô liền chui vào trong lòng anh, cắn cổ anh. Giang Trầm bị cô làm loạn, đành phải chịu thua cô.

Cô muốn tất cả mọi lần đầu tiên của anh, bao gồm cả chuyện làʍ t̠ìиɦ.

Vẻ mặt Giang Trầm vô cùng lạnh lùng, nhưng cũng không ngăn cô làm loạn. Khi đó Từ Ngộ Vãn vẫn được anh nuông chiều, cô cho rằng anh trai không nói gì có nghĩa là đống ý. Thế là cô nghiêm túc cởϊ qυầи áo của anh, rồi lại cởϊ qυầи áo của mình, không chần chừ chút nào mà ưỡn người ngồi lên dươиɠ ѵậŧ to lớn của anh.

Trải nghiệm lần đầu tiên thực sự là đau đớn vô cùng, nhưng Giang Trầm không giúp cô, thậm chí còn không nhìn cô. Từ Ngộ Vãn cũng không để ý, cô chỉ nhíu mày kêu lên đau đớn, nhưng vẫn không chịu nhấc lên.

Cô cứ như vậy chậm rãi ăn từng chút từng chút, cuối cùng cũng nhét được hết dươиɠ ѵậŧ của anh trai vào trong nơi tư mật của mình, máu thịt của hai người như thể hòa vào với nhau.

Trong lòng Từ Ngộ Vãn cảm thấy mình đã phạm phải một tội ác tày trời, nhưng cô không có ý định dừng lại. Cô dán sát lên người anh, cố gắng ổn định hơi thở. Rõ ràng đây là thời điểm thỏa mãn nhất, nhưng cô lại cảm thấy ngập tràn tuyệt vọng.

Anh đã tiến vào rồi.