Chương 8

Không đợi các cô trả lời, cô đã quay sang nhìn Giang Trầm, mặt đối mặt với anh. Sau đó, Từ Ngộ Vãn lại bày ra dáng vẻ giảo hoạt, nháy mắt với các cô gái ở đây: “Thế nào, có phải anh trai tôi rất đẹp trai không?”

Rất đẹp trai. Tất cả mọi người đều mỉm cười, ngầm thừa nhận.

Từ Ngộ Vãn: “Tôi cũng cảm thấy anh ấy rất đẹp trai, nhưng mà lại là kiểu người cuồng công việc. Tuy vậy, nếu như có cô gái nào coi trọng anh trai tôi thì cứ nói với tôi nhé.”

Mấy cô gái ở đây đều đỏ mặt, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía Giang Trầm.

Giang Trầm uống một ngụm rượu, giọng nói vẫn không chút dao động: “Từ Ngộ Vãn.”

Từ Ngộ Vãn không khách khí chút nào, nói lại: “Làm sao? Em làm thế này là vì tốt cho anh. Đây là ý của cha đó nhé, anh đã từng này tuổi rồi, cũng nên tìm cho em một người chị dâu đi chứ? Anh nhìn này, những chị gái ở đây ai cũng vô cùng xinh đẹp, thế mà anh lại cứ bày ra cái vẻ mặt đó!”

Sau đó, cô lại làm ra vẻ không chịu nổi Giang Trầm, quay đầu nhìn mấy cô gái: “Đấy, các cô nhìn đi, mỗi lần anh ấy không nói lại được tôi là lại muốn uy hϊếp tôi, xấu xa lắm! Về sau có ai là chị dâu của tôi thì nhất định phải liên thủ với tôi để bắt nạt anh ấy đấy!”

Nghe cô nói xong, một cô gái trong số đó cười khúc khích, tinh tế nói: “Tình cảm của hai anh em cô thật tốt.”

Từ Ngộ Vãn cũng cười, gật đầu tán đồng: “Đúng vậy, anh trai tôi thương tôi lắm.”

Hai người thực sự giống như anh em. Như thế những đêm điên cuồng chẳng còn nữa, cô rất muốn từ bỏ tất cả, trở lại vị trí em gái của anh, lặng lẽ nhìn anh.

Lúc này mọi người đang khiêu vũ, điệu nhạc valse vang vọng khắp căn phòng.



Từ Ngộ Vãn và Giang Trầm đi tới bên cạnh một chiếc sô pha trong góc hẻo lánh rồi ngồi xuống. Cô lôi kéo cánh tay anh, chỉ về phía một người đàn ông, hưng phấn hỏi: “Người kia, người kia, anh nhìn xem, thấy anh ta thế nào?”

Giang Trầm vô thức nhìn về phương hướng cô chỉ. Đó là một người đàn ông cao gầy, tư thế cầm ly rất tao nhã và nghiêm trang, nhìn qua giống như một nhân sĩ thành đạt.

Giang Trầm cũng đã nghe nói đến mục đích bữa tiệc này của Từ Ngộ Vãn, anh chỉ khẽ liếc mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt: “Dáng người không tệ, ngoại hình cũng ổn, em có mắt nhìn đấy.”

Anh khen ngợi cô.

Từ Ngộ Vãn khẽ mỉm cười: “Ừm, em cũng cảm thấy mắt nhìn người của em không tệ.”

Từ Ngộ Vãn nghiêng người cầm hai ly vang đỏ rồi đưa một ly cho Giang Trầm. Giang Trầm yên lặng chớp mắt một cái, nhưng vẫn nhận lấy.

Anh vừa nâng tay lên thì miếng băng gạc quấn quanh cổ tay vô tình lộ ra ngoài. Từ Ngộ Vãn nhìn thấy thì nhất thời quên hết mọi khổ tâm trong lòng. Cô nắm lấy cổ tay anh, lo lắng hỏi: “Tay anh làm sao thế này?”

Giang Trầm thản nhiên nói: “Lúc rửa dao phẫu thuật không cẩn thận cắt phải, không sao, đã xử lý vết thương rồi.”

Từ Ngộ Vãn biết anh là bác sĩ chuyên nghiệp, nói không sao thì có nghĩa là không sao, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy lo lắng không yên. Cô lập tức không cho anh uống rượu nữa, còn muốn anh đi lên tầng hai của hội quán để kiểm tra vết thương xem có thực sự không sao hay không.

Giang Trầm để mặc cho cô kéo mình đi lên tầng hai, nhưng nhất quyết không để cô nhìn vết thương của mình. Từ Ngộ Vãn không vui, lập tức đẩy anh lên ghế sô pha, muốn làm loạn lên để uy hϊếp anh.

Lời đe dọa của cô là: “Nếu anh không cho em xem thì em sẽ hôn anh.”

Giang Trầm chống tay lên sô pha, yên lặng nhìn cô. Anh không nói không thể, cũng không nói có thể.



Từ Ngộ Vãn nhìn dáng vẻ của anh thì lập tức ngồi lên đùi anh, sau đó bắt đầu hôn anh.

Cô cạy mở hàm răng của anh ra, hôn từng chút từng chút một.

Nụ hôn của Từ Ngộ Vãn rất mãnh liệt, mặc dù Giang Trầm hành động rất điềm tĩnh nhưng tốt xấu gì cũng đáp lại cô. Hai người hôn nhau không rời, nước bọt tràn ra bên mép lại bị liếʍ sạch trở lại. Từ Ngộ Vãn thậm chí còn không nhịn được mà phát ra những tiếng hừ hừ như mèo kêu, vô cùng gợϊ ȶìиᏂ.

Sau khi nụ hôn kết thúc, son môi của Từ Ngộ Vãn đều đã bị ăn sạch sẽ, hốc mắt cũng mờ sương, cô phải tựa lên người Giang Trầm mà thở dốc.

Lúc mới đầu Giang Trầm còn không có phản ứng gì, tần suất hô hấp cũng bình thường. Nhưng sau khi Từ Ngộ Vãn nằm thở hổn hển trên người anh một lúc thì anh đột nhiên nhíu mày.

Từ Ngộ Vãn dây dưa quấn quýt với anh nhiều năm như vậy, chưa từng thấy anh nhíu mày bao giờ. Bây giờ cô đang ghé vào l*иg ngực của anh nên không thể nào nhìn thấy được, nhưng mà bỗng nhiên có thứ gì đó cứng rắn chọc vào giữa hai chân cô.

Thứ đó dường như là bị chuyện gì kí©h thí©ɧ, càng lúc càng trở nên to và nóng hơn, cách một lớp vải quần cũng có thể cảm nhận được hình dạng của nó. Từ Ngộ Vãn sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Giang Trầm.

Giang Trầm ở trước mặt cô cuối cùng cũng lộ ra một chút phản ứng khác.

Anh không còn bình tĩnh nữa, cũng không còn không cảm xúc như trước.

Sắc mặt của Giang Trầm vô cùng khó coi. Anh lạnh lùng nhìn Từ Ngộ Vãn, một giây sau, anh gần như là nghiến răng nghiến lợi nắm lấy cằm cô, mỗi câu mỗi chữ đều lạnh đến cực hạn.

“Từ Ngộ Vãn, em hạ thuốc anh!”