Chương 4: Anh Trai (2) – H

Cô một mực cưỡi trên đùi Giang Trầm, không ngừng ma sát. Giang Trầm không từ chối, cũng không đồng ý, giống như đây chỉ là một chuyện nhỏ, không khiến anh phải để tâm.

Nương theo sự ma sát của cô, chẳng mấy chốc dươиɠ ѵậŧ của Giang Trầm đã chậm rãi nóng rực lên, càng lúc càng cứng rắn. Dươиɠ ѵậŧ càng lúc càng thô, qυყ đầυ giống như trực tiếp tách hai mép hoa huyệt của cô ra mà tiến vào bên trong.

Từ Ngộ Vãn thực ra cũng không phải rất muốn làm, thế nhưng chỉ là nghĩ đến chuyện cũ cảm thấy hơi chua xót nên cô mới muốn anh tiến vào.

Thế nên bây giờ bên trong cô vẫn chưa ẩm ướt.

Sau khi dươиɠ ѵậŧ của Giang Trầm không chút trở ngại nào mà đâm vào bên trong, bụng dưới của Từ Ngộ Vãn nhói lên một cái. Cơn đau nhức chạy dọc sống lưng, sau đó dâʍ ɖị©ɧ ở bên trong nhanh chóng chảy ra ngoài.

Cuối cùng cũng ướŧ áŧ một chút rồi.

Từ Ngộ Vãn liền phối hợp nhúc nhích thân thể, cố nâng mông lên rồi lại hạ xuống, để tiểu huyệt có thể mυ"ŧ chặt lấy côn ŧᏂịŧ nóng rực của Giang Trầm, từng chút từng chút khiến nó tiến vào sâu hơn.

Nhìn dáng người Giang Trầm thư sinh như vậy, nhưng kích thước nơi đó lại vô cùng kinh người. Tiểu huyệt của Từ Ngộ Vãn chưa đủ nhớp nháp, lại không có gel bôi trơn nên quá trình tiến vào khá khó khăn. Cô nuốt được một nửa dươиɠ ѵậŧ của anh thì không thể nào tiến thêm được nữa. Từ Ngộ Vãn muốn dừng lại nghỉ ngơi một lát, nhưng chân lại run lên không khống chế được, cả người mất đà mà ngồi mạnh xuống.

Dươиɠ ѵậŧ to lớn như một chiếc chày lập tức xuyên qua con đường chật hẹp, cắm thẳng đến chỗ sâu nhất.

Từ Ngộ Vãn không chịu được kí©h thí©ɧ này, tiểu huyệt vô thức thít chặt lại, bụng dưới cũng đau rát. Cô không kìm nén được mà phát ra những tiếng rêи ɾỉ: “A... A...”, Đồng thời liếc mắt nhìn về phía Giang Trầm.

Nhưng Giang Trầm vẫn giữ nguyên dáng vẻ đó, hoàn toàn không có gì khác với lúc trước cả. Sắc mặt của anh vô cùng bình tĩnh và lãnh đạm, đến lông mày cũng không nhíu lấy một lần.



Cô biết, anh không hề động tình.

Từ Ngộ Vãn đã nhìn thấy biểu cảm này của anh không biết bao nhiêu lần, thế nên cũng không cảm thấy đau lòng quá mức. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại hơi thở và tư thế, chủ động nắm lấy cánh tay anh, đặt lên tiểu huyệt của mình.

Cô dẫn dắt anh sờ lên nơi hai người đang giao hợp, nơi đó lúc này đã ướt đẫm. Từ Ngộ Vãn nói: “Anh, anh nhìn đi, anh đâm vào rồi, anh vuốt ve nơi này một chút được không?”

Giang Trầm rất tự nhiên mà nghe theo lời cô, vuốt ve mép tiểu huyệt cùng hạt trân châu nhỏ trên đó. Đầu ngón tay của anh lạnh buốt, khiến cho Từ Ngộ Vãn nổi da gà.

Anh đâm vào trong cũng không có nghĩa là cô sẽ có cảm giác an toàn, mà ngược lại, sau mỗi lần làʍ t̠ìиɦ với anh, cô đều sợ giây tiếp theo anh sẽ rời xa cô.

Cô chỉ có thể không ngừng nói chuyện để che giấu sự hoảng loạn và buồn bã của mình: “Anh ở trong thân thể em có thoải mái không? Anh nghĩ xem, anh đâm vào trong em thoải mái hơn, hay là đâm vào trong Tống Khê Nhiên thoải mái hơn?”

Cô hỏi xong thì cũng không có ý định nghe câu trả lời của Giang Trầm, cô biết anh sẽ không nói gì cả.

Thứ đó của Giang Trầm có kích thước quá lớn, tư thế ngồi thế này lại khiến nó tiến nhập càng sâu hơn. Từ Ngộ Vãn phải cố gắng lắm mới có thế di chuyển lên xuống được, đồng thời cắn răng để bản thân không phát ra những tiếng rêи ɾỉ.

Từ Ngộ Vãn cảm thấy lúc bọn họ làʍ t̠ìиɦ thì Giang Trầm luôn luôn yên tĩnh, chắc chắn là anh không thích ồn ào, không thích nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của cô.

Cô lên lên xuống xuống một chút, cả người bủn rủn không còn chút sức lực nào, chỉ có thể ghé vào người anh mà thở hổn hển. Giang Trầm thuận thế ôm lấy eo cô, đứng dậy đi về phía bàn làm việc.

Tư thế này khiến cho dươиɠ ѵậŧ của anh còn tiến vào sâu hơn.

Mỗi bước đi của anh lại khiến cho thân thể Từ Ngộ Vãn run rẩy. Cô gục đầu vào vai anh, cố gắng không rên lên.



Giang Trầm bước những bước chân vững vàng, ôm cô đặt lên bàn làm việc. Sau đó anh kéo hai chân cô ra, bắt đầu chuyển động.

Động tác của anh không nhanh không chậm, không nóng không lạnh, giống như thực sự không có hứng thú làm chuyện này- Hoặc có thể là anh có hứng thú làm chuyện này, chỉ là không có hứng thú làm với cô.

Không biết tại sao, Từ Ngộ Vãn lại nhớ đến lần đầu tiên của bọn họ, hốc mắt cô đột nhiên đỏ lên.

Cô cố gắng rướn người dậy, nhắm mắt hôn lên môi anh.

Giang Trầm để yên cho cô hôn.

Đầu lưỡi của hai người quấn lấy nhau, nước bọt giao thoa.

Giang Trầm hôn cô, bỗng nhiên cảm nhận được vị mặn đắng.

Là Từ Ngộ Vãn đang khóc.

Giang Trầm trực tiếp rút ra khỏi người cô.

Tiểu huyệt chứa đầy dâʍ ɖị©ɧ nhớp nháp vô cùng, anh vừa rút ra thì dâʍ ɖị©ɧ cũng theo đó mà chảy ra ngoài, ướt cả một mảng bàn.

Từ Ngộ Vãn lập tức không nhịn được, bật khóc nức nở.