Chương 3: Anh Trai (2) – H

Trong bệnh viện vô cùng yên tĩnh.

Phòng làm việc của Giang Trầm ở tầng mười, lúc này có rất ít người đến.

Phòng làm việc của anh rất lớn, có lẽ là vì Giang Trầm thích sạch sẽ nên phòng làm việc của anh lúc nào cũng thoang thoảng mùi thơm của máy làm mát không khí.

Nó rất giống với mùi hương lành lạnh trên người Giang Trầm.

Giang Trầm ngồi trước bàn làm việc của mình, cúi đầu xem xét bệnh án. Từ Ngộ Vãn buồn chán ngồi trên ghế sô pha đối diện để nhìn anh.

Nhạc Khả gửi tin nhắn cho cô, hỏi có phải cô đang ở chỗ anh trai mình không, Từ Ngộ Vãn bảo ừ, nói đêm nay mình không về ký túc xá, sau đó còn len lén chụp một tấm ảnh của Giang Trầm.

Giang Trầm lúc nào cũng rất đẹp, chiếc áo blue trắng của anh khiến khí tức trên người anh vô cùng thanh lãnh. Điều này khiến Từ Ngộ Vãn không khỏi nhớ đến lúc hai người làʍ t̠ìиɦ.

Anh cũng vẫn giữ dáng vẻ thanh lãnh như thế, trong mắt không có bất cứ cảm xúc nào, cũng không nhìn ra sự mất kiểm soát. Giống như anh chỉ đang giải quyết nhu cầu sinh lý chứ không hề có tình cảm vậy.

Từ Ngộ Vãn đột nhiên nhớ đến năm mình 16 tuổi, lúc mà cô phát hiện ra là mình thích anh. Khi đó cô đã hỏi Giang Trầm là anh thích kiểu con gái như thế nào, lúc đó anh trả lời là không biết.

Cô cảm thấy câu trả lời của anh vô cùng qua loa, thế là cứ quấn quýt lấy anh không buông, khăng khăng đòi anh phải đưa ra một đáp án. Lúc đó Giang Trầm đang chuẩn bị bảo vệ luận văn thạc sĩ, bận rộn vô cùng, thế nhưng Từ Ngộ Vãn lại cứ làm phiền anh hết lần này tới lần khác, nằng nặc muốn có được một đáp án tử tế.

Giang Trầm bị cô chọc giận, anh lập tức đứng dậy, bảo cô ra khỏi phòng mình.

Từ Ngộ Vãn giống như một con khỉ tinh quái, vừa biết anh trai giận là lập tức làm ra vẻ đáng thương. Cô chu môi lên, buộc tội anh: “Sao anh nhỏ mọn thế? Em chỉ muốn biết anh thích mẫu con gái như thế nào thôi mà, làm gì có chuyện không biết chứ? Rõ ràng là anh không muốn nói với em. Em không tin anh không biết, chẳng lẽ sau này có người hỏi anh là anh muốn làʍ t̠ìиɦ với ai, anh cũng trả lời là không biết à?”

Cô vừa nói ra hai chữ “làʍ t̠ìиɦ” thì ánh mắt lạnh lùng của Giang Trầm lập tức ghim chặt lấy cô. Anh vẫn giữ dáng vẻ vô cảm đó, nhưng Từ Ngộ Vãn đối diện với ánh mắt của anh bỗng nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Giọng nói của Giang Trầm sắc lạnh, nghe vô cùng dọa người.



“Em học ở đâu kiểu nói thế?”

Câu hỏi không có ngữ điệu, hoàn toàn không nghe được chút cảm xúc nào, nhưng dựa vào ánh mắt thì Từ Ngộ Vãn vẫn có thể nhìn ra anh đang tức giận. Đó là lần hiếm hoi anh thể hiện cảm xúc ra trước mặt cô, sau đó thì không còn nữa.

Thực ra Từ Ngộ Vãn biết người này nguyện ý thể hiện một chút cảm xúc ở trước mặt cô là bởi vì anh luôn coi cô là em gái, cô em gái mình tự tay nuôi lớn.

Ngoại trừ tình thân thì đây cũng chính là một mối liên kết ấm áp.

Trừ cái đó ra thì không còn gì nữa.

Nếu không thì năm mười tám tuổi anh đã không ném cô ra khỏi phòng sau khi hai người làm xong.

Sự chiều chuộng của anh dành cho cô có thể khiến cô muốn làm gì thì làm, anh sẽ bao dung hết. Nhưng lý trí vẫn không ngừng nhắc nhở anh về mối quan hệ của bọn họ.

Có lẽ là nghĩ đến lần đầu tiên nên tâm trạng của Từ Ngộ Vãn không được tốt cho lắm.

Sau đêm đầu tiên đó, Giang Trầm trở nên vô cùng lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức cô không dám tới gần.

Từ Ngộ Vãn cởi giày, gác chân lên ghế, nhìn tấm ảnh mà mình vừa chụp. Hình trong điện thoại là một Giang Trầm mang đầy vẻ cấm dục, giống như một viên ngọc đẹp đẽ, để cho người khác chỉ dám nhìn từ xa.

Những lúc Từ Ngộ Vãn cảm thấy buồn chán thì cô sẽ không làm nhiều chuyện, mà sẽ sử dụng phương pháp trực tiếp nhất.

Thế là cô vứt điện thoại di động sang một bên, đi chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo. Cô vừa đi vừa cởi chiếc qυầи ɭóŧ ở trong váy ra, ném thẳng xuống sàn nhà. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài, có thể cởϊ qυầи lót rất dễ dàng.

Cô đi tới bên cạnh Giang Trầm, yên lặng nhìn anh.

Nhưng Giang Trầm vẫn mặt không đổi sắc, hỏi cô: “Sao thế? Đói bụng? Hay là buồn ngủ?”



Thời gian cô ở bên Giang Trầm không phải ngày một ngày hai, lúc trước mỗi lần tan học cô đều chạy tới phòng anh làm bài tập, thích làm nũng với anh, thích anh giảng bài cho mình. Có đôi khi cô chưa làm xong bài thì đã rúc vào trong lòng anh ngủ thϊếp đi rồi.

Thân thuộc đã ngấm vào trong xương tủy.

Cô đứng trước mặt anh hoàn toàn không ngại ngùng gì cả, thậm chí bộ phim sεメ đầu tiên mà cô xem cũng là xem chung với anh. Lần đó cô mua một đĩa phim sεメ rồi bắt anh phải xem cùng mình, kết quả là Giang Trầm vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đã bị hình ảnh khiêu da^ʍ trên màn hình dọa đến mức bịt chặt lấy hai mắt, nằm trong lòng anh không chịu đứng dậy, còn luôn miệng nói anh xấu xa.

Giang Trầm chiều chuộng cô đã thành thói quen, cũng luôn luôn dung túng cho cô.

Từ Ngộ Vãn nghe anh hỏi vậy thì gật đầu, làm ra vẻ buồn ngủ, vươn tay về phía anh, nũng nịu: “Ừm, buồn ngủ rồi, anh ôm em được không?”

Giang Trầm ừ một tiếng, nhanh chóng đứng lên ôm lấy cô, cô thuận thế nâng hai chân kẹp lấy hông anh.

Anh ôm cô ngồi lên ghế sô pha, cũng không để ý đến chuyện cô vòng chân kẹp lấy mình.

Nhìn thấy Giang Trầm mặt không cảm xúc, Từ Ngộ Vãn liền hỏi: “Anh, anh cảm thấy em và Tống Khê Nhiên, ai xinh đẹp hơn?”

Giang Trầm không trả lời, Từ Ngộ Vãn lại tiếp tục: “Chắc chắn là Tống Khê Nhiên xinh đẹp hơn rồi, vì anh không thích em. Tống Khê Nhiên xinh đẹp như vậy, chắc chắn anh sẽ rất thích.”

Cô vừa nói vừa vươn tay cởi thắt lưng của Giang Trầm, ngón tay như có như không đυ.ng vào dươиɠ ѵậŧ của anh.

Thứ này mới chỉ hơi ngẩng đầu lên, vẫn chưa cứng rắn.

Từ Ngộ Vãn mỉm cười duyên dáng, giống như hoàn toàn không để ý đến sự lạnh lùng của anh, ngược lại còn làm như tự hỏi chính mình: “Sao lại không cứng thế này? Phải làm sao đây?”

Cô buông dươиɠ ѵậŧ của anh ra, nhẹ nhàng nhích lên một chút, để dươиɠ ѵậŧ dính vào tiểu huyệt của mình.

Từ Ngộ Văn thì thầm: “Để em giúp anh nhé.”