Chương 33: Trắng Bệch (1)- H

Từ Ngộ Vãn trực tiếp bổ nhào qua, nắm chặt lấy cổ tay trái của anh, cẩn thận từng li từng tí kéo tay áo anh lên.

Đây căn bản không thể gọi là cánh tay được nữa.

Thực sự... Khiến người ta không đành lòng nhìn.

Cánh tay của Giang Trầm trắng bệch, chằng chịt những vết thương, bắt đầu từ khuỷu tay lan tràn ra toàn bộ cánh tay. Những vết thương cũ còn chưa kịp khỏi thì đã xuất hiện thêm những vết thương mới, mà còn có một vết thương vừa mới cắt, máu vẫn còn đang không ngừng chảy ra. Từ Ngộ Vãn thậm chí còn cho là mình đã nhìn thấy cả xương trắng bên trong.

Cô nhìn mà giật cả mình.

Từ Ngộ Vãn che miệng lại, nghẹn ngào khóc ầm lên.

“Giang Trầm, anh làm cái gì thế hả?”

Anh trai của cô đối xử với cô rất tàn ác, nhưng đối xử với bản thân mình còn tàn ác hơn.

Anh thà để thân thể mình chằng chịt vết thương cũng muốn thành toàn cho cô. Anh chiều chuộng cô, nhưng lại không yêu cô.

Từ Ngộ Vãn cảm thấy như có người cầm dao đâm thẳng vào trái tim cô vậy, đâm chi chít một nghìn nhát, khiến cho trái tim của cô mục nát ra. Cô khóc không thành tiếng, chỉ có thể ôm chặt lấy ngực mình, không ngừng đấm vào ngực mình.

Cô đau đớn đến mức toàn thân phát run, loạng choạng lùi về phía sau.

“Anh không muốn làʍ t̠ìиɦ với em... Thì anh cứ nói ra...”

“Tại sao... Anh lại làm tổn thương bản thân mình như vậy...”

Cô thà rằng anh không đáp lại mình, tình yêu của cô không hề quan trọng, không có thứ gì có thể quan trọng hơn thân thể của anh trai.

Cô không muốn anh chiều chuộng mình nữa, cũng không muốn anh phải yêu mình. Những đau khổ mà cô phải chịu chẳng đáng là gì cả, cô làm sao có thể để anh trai chịu đau đớn như thế? Những vết thương trên tay anh chẳng khác nào đang cứa lên da thịt cô.

Chẳng trách...

Chẳng trách đến tận bây giờ anh vẫn không chịu cho cô nhìn vết thương của anh.

Bởi vì anh hiểu rõ, một khi cô nhìn thấy sẽ không thể nào chịu nổi.

“Anh, em biết anh không muốn làʍ t̠ìиɦ với em. Em... Em sẽ không bao giờ như thế nữa... Em có thể... Em có thể rời khỏi anh... Xin anh đấy... Anh đừng... đừng làm tổn thương bản thân mình nữa, em cầu xin anh...”



Cô khóc đến mức không thể nào thở nổi, liên tiếp lùi về sau, cả gương mặt đều là nước mắt.

Thế nhưng Giang Trầm lại tiến lên, ôm chầm cô vào lòng.

Cái ôm của Giang Trầm chưa từng cường ngạnh và bá đạo như thế này. Thực sự giống như anh ôm cô vào ngực liền không muốn buông ra.

Giang Trầm dùng bàn tay không bị thương vuốt ve tóc cô, không ngừng trấn an tâm tình đang kích động của cô.

Chờ đến khi cô khóc đủ rồi, bắt đầu bình tĩnh lại thì anh mới nhẹ nhàng nói: “Không phải.”

Không phải.

Những điều em suy đoán đều sai.

Em không được rời khỏi anh.

Cả đời này đều không thể.

Bởi vì, anh đã điên rồi.

Khi Giang Trầm ôm Từ Ngộ Vãn đặt lên giường thì cô vẫn còn khóc.

Giang Trầm hôn lên mắt cô, hôn lên chóp mũi cô, hôn lên bờ môi cô.

Cô cảm nhận thấy Giang Trầm giống như đang cởϊ áσ ngủ của mình thì nắm chặt lấy tay anh: “Anh trai, anh nghĩ kỹ chưa?’

Thực sự... Muốn làm sao?

Cô thực sự có thể rời bỏ anh, bởi vì cô không có cách nào chấp nhận được chuyện anh tự làm tổn thương bản thân mình.

Nếu như lần này câu trả lời của anh là chắc chắn thì sau này cô sẽ không buông tay anh nữa, cùng sống cùng chết với anh.

Thế nên cô cần anh phải suy nghĩ thật kỹ.

Giang Trầm vươn tay vuốt ve mặt cô, cụng trán mình lên trán cô, thấp giọng nói: “Ừm.”

Đương nhiên.

Đã hai tháng rồi hai người không làm, nhưng thân thể Từ Ngộ Vãn vẫn rất mẫn cảm. Anh mới chỉ vuốt ve một chút mà tiểu huyệt của cô đã liên tục rỉ nước.



Từ Ngộ Vãn vẫn luôn luôn không hiểu Giang Trầm, cô cứ cho rằng anh yêu mình, nhưng thực ra đó chỉ là sự cưng chiều; Cô cứ tưởng anh không yêu mình, nhưng bây giờ trong mắt anh lại tràn đầy du͙© vọиɠ.

Giang Trầm nhanh chóng cởi sạch quần áo của cả hai. Anh chế trụ Từ Ngộ Vãn, một tay nắm lấy tay cô, tay kia bắt đầu nhét từng ngón vào trong tiểu huyệt của cô.

Chờ khi tiểu huyệt của cô mở ra một khoảng nhất định thì Giang Trầm trực tiếp kéo hai chân cô ra, đồng thời đâm dươиɠ ѵậŧ cứng rắn của mình vào trong.

Mặc dù tiểu huyệt đã được nới lỏng và có dâʍ ɖị©ɧ bôi trơn, nhưng đã lâu không làʍ t̠ìиɦ, dươиɠ ѵậŧ của Giang Trầm vẫn tiến vào khá gian nan. Anh mới đâm vào được một nửa thì đã bị kẹt ở bên ngoài hành lang, vách thịt mềm mại điên cuồng co thít, mυ"ŧ chặt dị vật mới tiến vào.

Giang Trầm cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó lại gặm lên cần cổ trắng nõn của cô, hai tay không ngừng nhào nặn bầu ngực của cô.

Từ Ngộ Vãn cảm thấy lần này Giang Trầm không giống bình thường.

Nhìn anh có vẻ như rất ôn nhu, thế nhưng động tác lại vô cùng vội vàng.

Giang Trầm nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Bảo bối, thả lỏng một chút, anh không vào được.”

Từ Ngộ Vãn lập tức đỏ bừng mặt mũi, bụng dưới lập tức ào ào chảy nước.

Tiểu huyệt càng ướt rồi.

Giang Trầm nhân cơ hội này, dùng sức hơn một chút, dươиɠ ѵậŧ nhanh chóng cắm sâu vào trong.

Hai người đều đồng thời thở phào một hơi.

Từ Ngộ Vãn không nhịn được mà rêи ɾỉ, vô thức bấu chặt lấy tay phải Giang Trầm.

Giang Trầm cũng không có phản ứng gì lớn, anh chỉ nắm chặt lấy eo của cô, ôm chặt cô vào lòng, mãi cũng không nói gì.

Dươиɠ ѵậŧ của anh đang chôn chặt trong tiểu huyệt của cô, bất cứ cử động nào cô cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

Hô hấp của Giang Trầm vang lên bên tai cô, anh vươn tay vuốt ve hông cô. Từ Ngộ Vãn nhắm mắt cảm nhận một lát, sau đó nhẹ nhàng nói: “Anh, em cảm thấy hình như anh không trầm ổn như lúc bình thường nữa.”

Từng hơi thở, từng động tác đều đang nói cho cô biết Giang Trầm hình như đã mất đi sự bình tĩnh và thong dong thường ngày. Gương mặt anh vẫn không chút biểu cảm, nhưng đáy mắt lại tràn ngập khao khát được lấp đầy cô.

Giang Thần buông cô ra, “Ừ” một tiếng.

Sau đó, anh vịn lấy eo cô, bắt đầu di chuyển.