Chương 17: Kịch Liệt (1)- Cao H

Nụ hôn của Giang Trầm rất ôn nhu, là sự ôn nhu mà từ trước đến giờ Từ Ngộ Vãn đều chưa từng cảm nhận được. Một Giang Trầm ôn nhu như thế này khiến cô sững sờ, thậm chí còn quên mất cách đáp lại, cứ để mặc cho anh dây dưa với đầu lưỡi của mình, mở to mắt nhìn anh.

Từ Ngộ Vãn tắm xong cũng không mặc áσ ɭóŧ. Lúc hai người hôn nhau, bầu ngực của cô trực tiếp ma sát lên người anh. Giang Trầm buông cô ra, khẽ xoa đầu cô, sau đó chậm rãi đưa tay mở chân cô ra. Từ Ngộ Vãn mặc váy ngủ, sau khi dang chân ra thì có thể dễ dàng nhìn thấy chiếc qυầи ɭóŧ đang bao quanh hoa huyệt mềm mại của cô.

Ngón tay của Giang Trầm vô cùng đẹp đẽ, giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy. Anh chậm rãi mò mẫm dọc theo làn váy, đảo qua hông cô, sau đó chậm rãi cởϊ qυầи lót của cô ra.

Từ Ngộ Vãn nhận ra anh muốn làm gì thì thụ sủng nhược kinh, hô hấp cũng dồn dập hơn vài phần. Một phần là bởi vì ngón tay Giang Trầm đang vuốt ve thân thể cô, một phần là bởi vì lần này giống như là Giang Trầm bắt đầu trước.

Bàn tay của Giang Trầm vuốt dọc eo cô lên trên, tốc váy cô làm lộ ra tiểu huyệt mềm mại. Anh sờ lên tấm lưng mảnh khảnh của cô, kéo váy cô làm bầu ngực hồng hào lộ ra bên ngoài. Sau đó, anh trực tiếp cởi bỏ váy ngủ của cô.

Anh đè cô xuống ghế, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô. Nhìn thấy cô gái dưới thân mình vẫn mờ mịt nhìn mình như vậy, anh không nhịn được mà cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn dần dần trở nên bá đạo.

Anh chiếm lấy hơi thở của cô, đầu lưỡi càn quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cô, ngang ngược mυ"ŧ lấy cánh môi cô. Từ Ngộ Vãn không biết lấy hơi, bị anh hôn đến mức đại não thiếu dưỡng khí, trong phòng vang lên tiếng trao đổi nước bọt vừa lãng mạn vừa gợϊ ȶìиᏂ.

Một lúc lâu sau Giang Trầm mới buông tha bờ môi của cô. Anh chếch lên phía cổ cô, vươn đầu lưỡi liếʍ lên da thịt nơi đó, sau đó lại tiếp tục di chuyển về phía ngực cô. Giang Trầm khẽ hôn lên một bên ngực của Từ Ngộ Vãn, sau đó há miệng cắn lên núʍ ѵú của cô.

Khoảnh khắc mà Giang Trầm cắn nó, Từ Ngộ Vãn cảm thấy toàn thân tê dại, trong đầu một mảnh trắng xóa. Bụng dưới của cô lập tức cảm thấy nóng bỏng, sau đó một dòng nước ấm từ bên trong tiểu huyệt chảy ra.



Từ Ngộ Vãn xấu hổ muốn kẹp chân lại, nhưng lại bị Giang Trầm ngăn cản. Anh dễ dàng nắm lấy hai chân cô, ép cô phải dạng rộng chân hơn.

Giang Trầm mυ"ŧ mát bầu ngực của cô, khiến cả hai bên ngực đều ướt đẫm và sưng tấy. Một lúc lâu sau anh mới buông tha cho ngực cô, vươn một ngón tay chậm rãi đảo qua lối vào của cô. Từ Ngộ Vãn bị kí©h thí©ɧ đến mức toàn thân nổi da gà, vô thức kẹp lấy tay anh.

Giọng nói của Giang Trầm vô cùng ôn nhu, khiến cho Từ Ngộ Vãn cảm thấy đây chính là ảo giác của mình.

Anh nói: “Ngoan, dạng chân ra.”

Từ Ngộ Vãn bị giọng nói của anh mê hoặc, thực sự chậm rãi dạng chân ra.

Hô hấp của cô lập tức trở nên nặng nề.

Ngón tay thon dài của Giang Trầm nhanh chóng tiền vào bên trong tiểu huyệt của cô, tiểu huyệt của cô cứ thế vô thức thít chặt lấy ngón tay anh.

Từ Ngộ Vãn vẫn giữ thói quen khi làʍ t̠ìиɦ là không phát ra chút âm thanh nào, cho dù sự ôn nhu bây giờ của Giang Trầm không chân thật.

Cô cắn chặt lấy ngón tay mình, cố gắng không rêи ɾỉ.

Giang Trầm đưa ngón tay vào trong tiểu huyệt của cô, lúc đầu là một ngón, sau đó là hai ngón, rồi đến ba ngón. Từ Ngộ Vãn bị ngón tay của anh làm cho nước chảy lênh láng, cô nhíu mày, cắn chặt răng mới có thể kìm lại tiếng thở dốc nặng nề.

Giang Trầm rút những ngón tay ra ngoài, tiểu huyệt của cô bị cắm thành một cái động thịt hồng hào, không thể nào khép lại được. Nước ở bên trong cứ thế chảy ra, giống như một con sông nhỏ.



Giang Trầm nhìn chằm chằm cánh hoa xinh đẹp một lát, sau đó ánh mắt trở nên thâm thúy. Mặc dù biểu cảm của anh vẫn lãnh đạm như trước, nhưng cuối cùng lại giống như cũng bị lây nhiễm du͙© vọиɠ, trở nên sắc khí vô cùng.

Anh khẽ nói: “Thật xinh đẹp.”

Từ Ngộ Vãn nghe thấy thế thì sững sờ, lời nói mang theo ám chỉ như thế căn bản không thể nào phát ra từ miệng Giang Trầm được. Cô thở hổn hển, nhất thời không biết nên phản ứng lại như thế nào.

Giang Trầm nhân lúc cô sững sờ thì nâng mông cô lên, kéo hai chân cô ra. Tiểu huyệt ướŧ áŧ của cô lập tức ở ngay trước mặt anh, anh không nói câu gì, chỉ là cúi đầu xuống sát chiếc miệng bên dưới đang không ngừng chảy nước của cô.

Từ Ngộ Vãn phát giác ra ý đồ của anh, cô muốn đứng thẳng người dậy ngăn cản: “Anh!”

Tốc độ của Giang Trầm càng nhanh hơn.Anh ôm lấy mông cô, bờ môi lập tức dán lên miệng tiểu huyệt của cô.

“Ưʍ... Anh... Anh đừng...”

Từ Ngộ Vãn bị hình ảnh này kí©h thí©ɧ, cô chỉ cảm thấy bụng dưới đột nhiên đau ê ẩm, tiểu huyệt cũng càng trở nên ướŧ áŧ.

Giang Trầm không quan tâm đến sự từ chối của cô, anh há miệng ngậm lấy hai mép thịt của cô, dùng đầu lưỡi liếʍ láp âm đế, sau đó xuyên vào bên trong, mυ"ŧ hết dâʍ ɖị©ɧ của cô. Tiểu huyệt cô không ngừng tiết ra mật ngọt, tất cả đều chảy vào trong miệng anh.

“Anh trai... Đừng...”