Nghĩ đi nghĩ lại thì có thể là do thành tích của Thẩm Lạc Lạc kém đến mức nhà trường cho dù có được Thẩm gia đưa tiền cho trường cũng không muốn cho cô vào vì họ sợ cô sẽ làm hỏng danh tiếng của trường, Thẩm gia không còn cách nào khác, liền dùng quan hệ của chính mình kết nối và đặc biệt mời Chủ tịch Tần đến đây.
“Thì ra là vậy,” cô gái chợt nhận ra, rồi lại cười: “Nhưng với thành tích của cô ấy, cho dù có vào được thì cô ấy cũng chỉ có thể đứng cuối lớp chúng ta thôi ha ha.”
“Nói xem nào, có khi đến lúc cô ấy đứng cuối trường, cô ấy có khóc nhè không vậy chứ?”
“Không cần phải nói đâu! Đến lúc đó chắc cô ấy sẽ khóc lóc về làng tìm mẹ mất thôi!”
“Ha ha ha!” Một đám người cười lớn.
Đột nhiên có người chỉ ra ngoài cửa sổ: “Là Thẩm Lạc Lạc sao? Tại sao lại đi học ở lớp hoả tiễn vậy?!”
Mọi người ngẩng đầu liền thấy cô gái đứng trước cửa lớp hoả tiễn chính là Thẩm Lạc Lạc vừa mới chuyển đến.
“Không thể nào!” Thẩm An Nhã là người đầu tiên không tin.
Lớp hoả tiễn khác với Lớp Quốc tế, Lớp Quốc tế là lớp được tạo ra đặc biệt dành cho những gia đình giàu có để trau dồi tài năng đi du học. Chỉ cần bạn muốn đi du học và đạt điểm cao là có thể vào Lớp Quốc tế. Yêu cầu không cao lắm. Lớp hoả tiễn thì khác, lớp hoả tiễn là lớp chỉ những học sinh giỏi nhất trường mới được vào học.
Thẩm Lạc Lạc , một người quê mùa sao có thể vào được lớp hoả tiễn vậy!
“Vào đi!” Dù Thẩm An Nhã không tin đến thế nào, Thẩm Lạc Lạc vẫn cứ bước vào lớp hoả tiễn dưới sự chú ý của mọi người.
Từ từ đã! Thẩm An Nhã nhớ ra điều gì đó, vị hôn phu trên danh nghĩa của cô là Thịnh Minh Châu cũng đang học lớp hoả tiễn!
Trên thực tế, việc Thẩm Lạc Lạc vào lớp hoả tiễn thực sự là một sự tình cờ.
Cách đây vài phút, một nhóm người đã đến phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng và một số giáo viên đều có mặt ở đó.
Việc đầu tiên Tần Kiến Minh nói là hỏi xem cô đã chọn được lớp chưa, Thẩm Lạc Lạc thành thật trả lời: “Chưa ạ.”
Vốn dĩ cô muốn nói mình có thể vào lớp nào cũng được, nhưng câu tiếp theo của Tần Kiến Minh lại yêu cầu cô đi đến lớp hoả tiễn với Tần Thời Nguyệt.
Sau khi hiệu trưởng hỏi cô vài câu hỏi đơn giản, Tần Thời Nguyệt liền dẫn cô đến lớp Hỏa Tiễn để báo danh.
“Khoan !”
Thẩm Lạc Lạc cùng Tần Thời Nguyệt vừa vào lớp liền bị chặn lại.
Thiếu niên đứng ở trước mặt hai người: “Thẩm Lạc Lạc , cô đến lớp hoả tiễn của chúng ta làm gì? Đây không phải là nơi các người nên đến!”
Anh ta đã đã nhận được tin nhắn của Thẩm An Nhã , và anh không bao giờ ngờ rằng người này sẽ đến Lớp Hoả tiễn !
“Đừng tưởng rằng tôi không biết mục đích cô tới đây là gì, tôi nói cho cô biết, tôi chỉ nhận An Nhã là con gái của Thẩm gia mà thôi! Đừng tưởng rằng có có thể có quan hệ gì với tôi khi cô trở về nhà họ Thẩm. Tôi khuyên cô đừng mơ mộng nữa. ! Tôi không thể nào thích cô được đâu! Người duy nhất tôi thích sẽ luôn là An Nhã ...”
Lúc này, một giọng nói nhàn nhã vang lên.
【Người này là ai? 】
Lời nói của anh ta đột ngột dừng lại.
Các bạn cùng lớp cũng cũng không hẹn mà đồng lòng đến xem, chuyện lớn xảy ra trong bữa tiệc tối qua đã được truyền ra ngoài một truyền thành năm, năm lại thành mười, từ người này sang người khác, vòng người giàu có cũng chỉ lớn như vậy thôi. Ngoại trừ một số ít cá biệt thì hầu như tất cả mọi người đều có mặt, thì họ ai cũng đều biết tiếng lòng của Thẩm Lạc Lạc đang nói gì.
Mọi người lúc đầu còn nghi ngờ, nhưng bây giờ nghe thấy thanh âm này, bọn họ không còn cách nào khác ngoài tin tưởng, những người vui vẻ hơn đã ôm má chuẩn bị xem kịch.
Đúng như dự đoán, giọng nói của Thẩm Lạc Lạc tiếp tục vang lên.
[Có lẽ nào anh ta đang bị ảo tưởng mức độ nặng sao? Ý anh ta là sao cơ? Tôi đến lớp hoả tiễn này là vì anh ta à sao buồn cười quá đi vậy chứ? 】
[Tôi thậm chí còn không biết anh ta là ai nữa mà trời ơi, nhưng tôi thích anh ta sao? Ảo tưởng boy không biết ai đã cho anh ta niềm tin mãnh liệt như vậy! 】
Tóm lại, thiếu niên này nói rất nhiều, nhưng Thẩm Lạc Lạc lại không hiểu một chữ, “Xin lỗi, cậu là ai?”
“Phụt——“ Tần Thời Nguyệt đứng bên cạnh Thẩm Lạc Lạc là người đầu tiên không nhịn được cười lớn.
Sau đó anh ta nhìn hưng phấn nói: “Thịnh Minh Châu, cậu có nghe thấy không? Người ta cũng không biết anh là ai đâu.”
“Tôi không thể thích cô, người tôi thích chỉ có Thẩm An Nhã.” Tần Thời Nguyệt bắt chước cách nói chuyện của Thịnh Minh Châu, cô làm rất đàng hoàng, khiến một số người phía dưới lần lượt cười lớn.
Tần Thời Nguyệt tiếp tục nói: “Thịnh Minh Châu là ai cho cậu cái tự tin này vậy hả? Cậu cho rằng mọi ai người đều thích cậu à, có thể cho tôi một chút mặt mũi được không?”
“Đúng vậy, Thịnh Minh Châu,” phía dưới có người vang vọng: “Triêu ca chúng ta, ngay cả có người có hứng thú với cô ấy thì chúng ta cũng không dám nói như vậy đâu cậu làm sao mà có thể làm chuyện xấu hổ như vậy?”
“Đúng vậy! Làm sao có thể bắt nạt bạn học mới bằng cách này chứ?”
“Ảo, Tưởng, boy!” Anh ta nói từng chữ, giọng điệu gằng từng chữ lại.
Cuối cùng mọi người không nhịn được nữa mà phá lên cười.
“Tần Thời Nguyệt, cô, cô...” Thịnh Minh Châu tức giận đến nổi gân xanh trên trán.
Mà ở đây Thẩm Lạc Lạc đã mở ra hệ thống tình báo.
[Thì ra anh ta là Thịnh Minh Châu, hôn phu của Thẩm An Nhã tôi nhớ anh ta có rất nhiều dưa bở! 】
Nghe được tin này, mọi người lập tức ngừng cười, nhìn chằm chằm Thẩm Lạc Lạc .
Ai mà không thích ăn dưa!
【À cái này——】
【À cái này——】
【À cái này——】
Thẩm Lạc Lạc liên tục thở dài ba tiếng, khiến mọi người lo lắng.
Đừng thở dài nữa! Nói cho tôi biết nó nói về cái gì đi!
Một giây tiếp theo, Thẩm Lạc Lạc vội vàng bịt mũi lại.
Tất cả các bạn cùng lớp:? ? ?