Chương 9

Trong lúc cả lớp đang hỗn loạn, giọng nói của Thẩm Lạc Lạc tiếp tục vang lên—

[Ban đầu mình còn tưởng rằng hơi thở hôi thối viết ở đây chỉ để ám chỉ việc ăn nói khó nghe, thẳng thắn nghĩ sao nói vậy mà không quan tâm đến cảm xúc của người khác mà thôi, nhưng không ngờ rằng anh ta thực sự bị hôi miệng chứ không phải đùa đâu.】

Miệng thối sao! Hưm!

Tần Thời Nguyệt sợ hãi lùi về phía sau mấy bước!

[Bị táo bón tận một tuần rồi, thì làm sao lại không hôi nhỉ? Than ôi, người bạn cùng bàn của anh ta thật là khốn khổ quá mà thật đáng thương làm sao, ngày nào cũng phải chịu đựng cái mùi đặc biệt đó, mấu chốt là người này nói nhiều quá trời chứ đâu có ít! 】

Cả lớp nhìn bạn cùng bàn của Thịnh Minh Châu.

Cậu bé chỉ vào hai xấp giấy trên lỗ mũi mình, rưng rưng nước mắt, gật đầu điên cuồng: “Hức hức, cuối cùng cũng có người hiểu được nỗi đau của tôi rồi!”

Mọi người trước giờ đều cho rằng cậu ta nhét hai xấp giấy đó vào mũi là vì bị cảm, chỉ có cậu ta trong lòng ôm một nỗi buồn da diết, biết mình có thể bị bệnh đến không chịu nổi nên mới nhét chúng vào thôi! Chuyện này cậu cũng không dám nói trước mặt, nói sau lưng lại còn không dám nên chỉ có thể im lặng mà chịu đựng sự đâu thương này!

Những ánh mắt tò mò, thắc mắc của các bạn học sinh dần dần chuyển thành sự đồng cảm và trìu mến.

Thương tâm quá đi!

Quá đáng thương cho cậu ấy mà!

【Ah? Thì ra bản thân anh ta cũng biết mình bị táo bón, hôi miệng sao], Thẩm Lạc Lạc vẫn đang phàn nàn không ngừng.

[Tối qua còn uống thuốc nhuận tràng nữa cơ à! 】

[Đợi đã thuốc nhuận tràng, hôm nay chẳng phải là...]

“Tôi không có!” Sắc mặt Thịnh Minh Châu từ tái nhợt vì bị cười nhạo chuyển sang màu gan lợn: “Thẩm…”

Lời còn chưa dứt, bụng đã quặn thắt, “Lộc cộc——“

Sắc mặt mọi người thay đổi mạnh mẽ, họ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhưng đã quá muộn, hàng loạt giọng nói vẫn vang lên trong đầu họ.

Tất cả các bạn trong lớp:……

Tuyệt vọng, tuyệt vọng thực sự không bao giờ có việc nào có thêt làm ầm ĩ lên như vậy.

Ngoại trừ một số học sinh ở sát cửa đã chạy thoát được thì còn lại không ai được tha, thủ phạm để lại hàng loạt mùi hôi rồi lao ra khỏi cửa lớp, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Mọi người phản ứng bằng đủ hành động, chửi bới, mở cửa sổ, bật quạt, một lúc sau mùi hôi mới chịu tan đi.

Tần Thời Nguyệt lại dẫn Thẩm Lạc Lạc vào phòng học, ôm cô ngồi vào chỗ, gõ gõ bàn bạn cùng bàn: “Hứa Lục, ngồi phía sau, bạn cùng bàn mới của tôi ngồi ở đây.”

Nhân vật quý giá như vậy, đương nhiên phải ngồi cùng cô ấy rồi!

Cậu bé tên Hứa Lục quay đầu lại, nhìn thấy cậu bé đang ngủ ở bàn sau, miệng mím lại bất lực: “Tôi không dám đâu.”

Phía sau là Kỳ Dạng! Muốn cậu ta không muốn sống nữa sao, cậu ta ngồi cạnh anh ta mà không có sự đồng ý của anh ta à thôi tha cho tôi đi!

“Không sao, tôi ngồi phía sau cũng được mà.” Thẩm Lạc Lạc có thể nhìn ra cậu ta đang rất khó xử, dựa theo tình tiết của tiểu thuyết bình thường thì cùng với hàng loạt hành vi của thiếu niên như vậy thì Thẩm Lạc Lạc đại khái đã đoán được người ngồi phía sau cậu là ai.

Nhìn thấy cô thật sự ngồi ở bàn sau, Trần Gia Thuật bên cạnh buồn cười, cười nói: “Bạn học mới, cậu có biết người ngủ bên cạnh là kẻ chuyên bắt nạt học đường không, ai cũng sợ cậu ta, cậu ta rất đáng sợ đó!

Cậu ta cố ý hù dọa Thẩm Lạc Lạc : “Cậu không biết tại sao chỗ của cậu ta lại trống sao? Bởi vì bị cậu ta luôn đe doạ ai muốn ngồi đó nên các bạn cùng bàn đó đều bỏ chạy hết rồi!”

Quả nhiên, giống như suy đoán của cô, Thẩm Lạc Lạc nhìn Trần Gia Thuật hỏi: “Vậy cậu ta có sở thích đặc biệt là trốn học và đánh nhau sao?”

“Đúng vậy!” Trần Gia Thuật gật đầu: “Cậu ta thường xuyên trốn học đánh lộn với người ta, còn đánh gãy răng người ta nữa đó! Suýt chút nữa đã phải vào trại giáo dưỡng dành cho trẻ vị thành niên luôn rồi!”

Trần Gia Thuật vừa nói vừa quan sát phản ứng của Thẩm Lạc Lạc , thầm nghĩ trong bụng nhất định là cô bị doạ cho sợ luôn rồi, nếu như bị doạ sợ thì cô còn không nhanh chóng đổi vị trí đi nào.

Thẩm Lạc Lạc : “Còn có thích ngủ trong lớp, không nghe lời giảng, thậm chí còn về sớm hơn mọi người!”

“Ừ, ừ,” Trần Gia Thuật điên cuồng gật đầu, “Chính là như vậy. Mười tiết học thì có chín chín...”

Không đúng lắm, cậu ta đang muốn khuyên cô rời khỏi vị trí này, nhưng sao đôi mắt của cô lại toả ra ánh sáng sáng ngời ngợi như vậy, chuyện gì xảy ra vậy trời!

“Đúng rồi nà!” Thẩm Lạc Lạc vỗ tay, ánh mắt sáng ngời.

[Thích trốn học và về sớm, có nghĩa là cậu ta một tuần có thể chỉ tham gia vài buổi học thôi, không nghe giảng bài trong lớp mà chỉ thích ngủ, điều đó có nghĩa là mình sẽ không bị làm phiền. Đây không phải là kẻ chuyên đi bắt nạt học đường. Mà đây rõ ràng là một kẻ trầm lặng yên tĩnh. Một đứa bé ngoan không có ý thức tồn tại! 】