Thịnh Minh Châu run rẩy không tự chủ được, vội vàng quay người lại, không dám nhìn cậu nữa.
Sợ quá! Sau khi phản ứng lại, cậu ta thầm chửi rủa.
Bây giờ Thẩm Lạc Lạc và Kỳ Dạng đang ngồi cùng nhau, cậu ta không thể nào lại gần cô được! Hôm qua, cậu ta đã thề với Thẩm An Nhã rằng cậu ta nhất định sẽ đưa người này ra khỏi Lớp Hoả tiễn .
May mà hiện tại cậu ta không bị đuổi ra ngoài, nếu không kết cục cũng không có gì tốt đẹp, ngay cả Thẩm An Nhã cũng không để ý tới câu ta nữa!
Đột nhiên, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Thẩm An Nhã !
Thịnh Minh Châu vẻ mặt vui vẻ, nhanh chóng bấm vào tin nhắn, nhìn hình ảnh trong điện thoại, Thịnh Minh Châu cười lạnh, hiện tại ta không cần phải đến gần Thẩm Lạc Lạc , cô đã có biện pháp đem người này ra khỏi lớp hoả tiễn rồi!
Chuông reo, tiết tiếp theo là tiết hóa học, Tần Thời Nguyệt đang định nằm xuống chợp mắt thì nhìn thấy giáo viên hóa học cầm sách giáo khoa đi vào, phát hiện Lâm Tuyết còn chưa rời đi, xung quanh cô là một đám học sinh vây quanh. Hỏi thăm, cô ấy bị đám đông quay quanh không nói một lời, nên giáo viên hoá lại đi ra ngoài đợi ở hành lang bên ngoài.
Tần Thời Nguyệt trợn mắt, nghĩ tới điều gì đó, quay người phía sau tìm Thẩm Lạc Lạc : “Lạc Lạc nhìn trên bục chủ nhiệm cùng giáo viên hóa học ở cửa, cô cảm thấy bọn họ quan hệ là cái gì?”
Thẩm Lạc Lạc ngẩng đầu, vô thức nhớ lại: [Chủ nhiệm và giáo viên hóa học? Họ không phải là một cặp sao? 】
Vừa nhìn vào hệ thống thông tin, cô đã thấy chủ nhiệm và giáo viên hóa học đã ở bên nhau rất lâu rồi.
[Họ đã ở bên nhau từ thời đại học, bảy hoặc tám năm trước, và họ là một cặp vợ chồng già rồi! 】
“Ừm——“
“A hèm—” Trên bục và trong hành lang có hai người đồng thời ho khan, một người sặc nước trong cốc, một người sặc nước miếng của chính mình.
Một người nhanh chóng đậy cốc giữ nhiệt lại nhìn trái nhìn phải để che giấu sự xấu hổ của mình, còn người kia giả vờ như không nghe thấy và tiếp tục nói.
Cả lớp nhịn cười giả vờ, giả vờ thôi!
Đúng lúc này, chuông vào lớp vang lên, chủ nhiệm nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, giáo viên hóa học ôm sách vở đi vào.
Hai người tình cờ chặn cửa lớp, cô đi bên phải, anh đi bên phải, anh đi bên trái, cô đi bên trái.
“Phụt-hahahaha!”
Lúc này cả lớp không nhịn được nữa phá lên cười, vui quá.
Người khác hò hét: “Ôm nhau đi, ôm nhau đi!”
Cuối cùng, câu nói ngượng ngùng của chủ nhiệm “Ồ, xin mời!” đã kết thúc vụ chặn cửa.
Tần Thời Nguyệt cười đến đau bụng, nói tiếp: “Kỳ thực cả lớp chúng ta đã sớm nhận ra mối quan hệ giữa chủ nhiệm và giáo viên hóa học không bình thường rồi hai người bọn họ vẫn coi chúng ta như trẻ con, cho rằng chúng ta không phải như vậy. Biết, và cố tình không nói chuyện khi chúng ta ở cùng phòng. Sau một cuộc cãi vã, họ còn giả vờ quan hệ không tốt, ngầu quá!”
“Cô không biết chúng tôi đã được suốt ngày xem tiết mục biểu diễn của họ mà không vạch trần được mà còn phải phải hợp tác diễn chung thì cô biết mệt mỏi thế nào rồi đó!”
Thẩm Lạc Lạc cũng không khỏi bật cười.
“Này, Lạc Lạc, cậu nói...”
“Được rồi,” Tần Thời Nguyệt chưa kịp nói xong đã bị Kỳ Dạng dùng ánh mắt cảnh cáo cắt ngang: “Học đi, cô người nói nhiều quá rồi đấy.”
Tần Thời Nguyệt tặc lưỡi hai cái, vừa ngồi xuống, bọn họ đã bảo vệ nhau rồi!
“Được rồi, đừng cười nữa,” giáo viên hóa học làm ra vẻ mặt nghiêm túc, rất nghiêm túc nói: “Im lặng, vào lớp!”
Mọi người cười ha hả một hồi, sau đó dần dần yên tĩnh lại, Tần Thời Nguyệt cũng quay đầu lại, tiếp tục lắng nghe cả lớp.
Kỳ Dạng liếc nhìn Thẩm Lạc Lạc vẫn còn đang chìm trong bóng tối, nhắc nhở cô: “Sau này ít để ý tới Tần Thời Nguyệt thôi nói nhiều một chút.”
Thẩm Lạc Lạc cho rằng cô nói với Tần Thời Nguyệt phần lớn đều quấy rầy cô học hành, nhưng cô cảm thấy bầu không khí khá tốt, cô rất thích.
Gần cuối giờ học, Thẩm Lạc Lạc gửi tin nhắn cho Triệu Tuệ Trinh nói hôm nay cô sẽ về trễ, để đi hiệu sách thành thị mua một ít tài liệu học tập.
Triệu Tuệ Trinh ân cần hỏi cô có cần tài xế đưa cô đến đó không, hay Thẩm An Nhã có thể đi cùng cô không, vì Thẩm An Nhã quen với đường xá ở đây hơn cô.
Thẩm Lạc Lạc không suy nghĩ thêm mà trực tiếp mà từ chối và cho Thẩm An Nhã đi cùng, như vậy trong suốt quá trình mua sắm cô ấy sẽ không vui, còn về cách đi đến đó, chỉ cần định vị là đủ.
May mắn thay, Triệu Tuệ Trinh không nài nỉ và đồng ý sau khi bảo cô chú ý đến an toàn.
Không ngờ Tần Thời Nguyệt nghe được cô đi mua sách liền muốn đi theo cô, còn gọi điện cho Kỳ Dạng và Trần Gia Thuật .
“Đi thôi,” Tần Thời Nguyệt đeo cặp sách vào: “Thật tình cờ đã lâu rồi tôi chưa ăn bánh tiramisu ở quán cà phê cạnh hiệu sách, không biết sẽ có sản phẩm mới gì Hôm nay không nhỉ.”
Bốn người bắt taxi đi thẳng đến hiệu sách.
Sau khi chọn sách ở hiệu sách, cô cùng Tần Thời Nguyệt đến quán cà phê mà cô hằng mong ước.