Chương 17

“Này, quán cà phê hôm nay đổi chủ đề rồi,” Tần Thời Nguyệt làm quen với bọn họ ngồi xuống bên cửa sổ.

“Lần trước tới đây là chủ đề Frozen, nhưng hôm nay lại đổi thành chủ đề hầu gái.”

Người phục vụ đưa thực đơn ra.

Cô không biết có phải là ảo giác của Thẩm Lạc Lạc hay không, nhưng bắt đầu từ cửa ra vào, cô luôn cảm thấy nhân viên bán hàng ở quán bar trông rất quen, mỗi lần nhìn qua, người bán hàng luôn nhắm mắt lại, tựa như không hề muốn nhìn thấy cô ấy.

“Sao vậy?” Tần Thời Nguyệt nhận thấy Thẩm Lạc Lạc có gì đó kỳ lạ, quay đầu lại nhìn quán bar, “Có người quen à?”

Thẩm Lạc Lạc : “Cô không cảm thấy người kia có chút quen mắt sao?”

Tần Thời Nguyệt lại nhìn lại, xác định không nhận ra cô, cô không nhớ đã nhìn thấy cô gái trên quầy bar khi nào, Kỳ Dạng và Trần Gia Thuật cũng không biết cô ta là ai.

Đúng! Thẩm Lạc Lạc suýt chút nữa quên mất, cô không phải có hệ thống trí tuệ sao, nhìn một cái liền biết là ai.

【Hãy để tôi xem nào--】

[Chắc chắn rồi, cô ấy học cùng lớp chúng ta! 】Cô ấy đã nói có chút quen quen mà!

Tần Thời Nguyệt:! ! !

Tần Thời Nguyệt nghe được cô ấy là học sinh lớp chúng ta lập tức vui mừng, cô ấy thật sự là cùng lớp chúng ta sao? Nhưng cô không nhớ rằng người này tồn tại! Ai chứ?

Liếc nhìn Kỳ Dạng, người hoàn toàn không để ý đến cô, Trần Gia Thuật lắc đầu nói rằng cậu ta cũng không nhận ra đó là ai.

Thẩm Lạc Lạc mở to hai mắt nhìn những chữ trong hệ thống tình báo, hồi lâu không thể tin được.

[Hả, cô ấy thực ra là lớp trưởng à? 】

“Lạch cạch!” Tần Thời Nguyệt đổ hết kem trong tay xuống bàn.

Cô nhìn lại cô gái ở ngọt ngào và dễ thương ở quầy bar, mặc bộ trang phục hầu gái ren trắng đen và đội tóc giả màu xanh lam.

Cô sốc đến mức hồi lâu cũng không tỉnh táo lại, vẫn không thể tưởng tượng ra được cô em gái kia với cô lớp trưởng đeo kính gọng vàng, lạnh lùng, thờ ơ và thẳng thắn, và chỉ muốn thúc giục cô ấy nộp bài tập về nhà và luôn luôn giữ im lặng.

Lớp trưởng? Trang phục hầu gái? Cậu ấy nghiêm túc chứ?

Cậu ấy, cô ấy đã nghe thấy rồi phải không?

“Lớp, lớp trưởng?” Trần Gia Thuật kinh ngạc không kém Tần Thời Nguyệt cùng Thẩm Lạc Lạc .

Cậu ta bàng hoàng nhưng cũng cảm thấy mới lạ, không ngờ lớp trưởng lại có một mặt tối khác trong bí mật như vậy!

“Các cậu làm gì đây?” Hiện vì đã bị phát hiện, Tống Thanh Hoà không còn giả vờ nữa, đi tới ngồi cùng bọn họ.

“Tất nhiên là chúng tôi đến đây để uống cà phê và ăn bánh!”

“Phụt-hahahaha!”

“Thực xin lỗi, lớp trưởng, hahahaha –“ Tần Thời Nguyệt cười đến không thở nổi, thứ lỗi cho cô không quen, lớp trưởng thường xuyên có khuôn mặt lạnh lùng bây giờ nói chuyện với cô thật dễ thương.

Cô cảm giác như mình sẽ bị tâm thần phân liệt nếu tiếp tục nói nữa, nói thật, nếu không phải do tiếng lòng của Thẩm Lạc Lạc , bọn họ thật sự không thể nhận ra đây là lớp trưởng của mình!

Sự khác biệt là rất lớn luôn!

Thẩm Lạc Lạc cũng tò mò nhìn Tống Thanh Hoà, cô biết kĩ thuật trang điểm này thật tuyệt vời, nhưng cô không biết rằng nó có thể tuyệt vời đến mức có thể biến lớp trưởng lạnh lùng của họ thành một cô bé dễ thương và ngọt ngào đến như vậy.

Phải nói là nó đẹp thật, đẹp hơn cả quần áo nam của cậu ấy! Mặc như thế này, trông cậu ấy vô cùng gần gũi và thân thiện hơn rất nhiều.

“Lớp trưởng cậu không còn cận thị nữa à?” Trần Gia Thuật nhìn chằm chằm đôi mắt xanh lam của Tống Thanh Hoà hết lần này đến lần khác, khá là đẹp mắt, nếu không biết người này là nam nhân, cậu ta nhất định sẽ động lòng.

“Kính áp tròng, Trần Gia Thuật, não của cậu ở đâu vậy?”

Đúng vậy, Trần Gia Thuật sờ sờ cái mũi, xin lỗi chỉ vì cậu quá kinh ngạc nên đầu óc cũng không còn ở trên mạng nữa.

Nhìn đám người này, Kỳ Dạng không nhịn được nữa nhìn về phía Tống Thanh Hoà: “ cậu có thể thay quần áo trở lại nói chuyện với chúng tôi được không?”

“Xin lỗi, đợi tôi chút.” Tống Thanh Hoà lúc này mới phản ứng, nhanh chóng cởi bỏ quần áo và trang điểm.

“Đúng vậy, đây mới là lớp trưởng mà tôi quen biết này.” Tần Thời Nguyệt xoa xoa cái bụng cười đến đau nhức, cuối cùng cũng có thể nói chuyện bình thường.

Cô tò mò hỏi: “Lớp trưởng, sao cậu lại đến đây làm việc vậy?”

Cô nhớ tới nguồn tài chính của gia đình lớp trưởng cũng không thua kém họ bao nhiêu, làm sao có thể giảm suất đến nổi phải làm việc ở đây chứ?

“Ồ, tất nhiên, nếu cậu không muốn nói vid mình có điều gì đó muốn giấu, đừng lo lắng, chúng tôi sẽ giữ bí mật cho cậu và chúng tôi sẽ không bao giờ nói cho ai biết đâu thề đó!”

Cô vừa dứt lời, giọng nói của Thẩm Lạc Lạc vang lên trong đầu mọi người——

[Vì đây là cửa hàng của gia đình và cậu ấy đã thua cá cược với em gái nên bị buộc phải đến đây để trải nghiệm cuộc sống của một người làm công, bắt đầu từ cấp cơ sở đi lên! 】

Tống Thanh Hoà:......