[Một người bạn cùng bàn tốt như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều so với Thẩm An Nhã ồn ào kia. 】
Trần Gia Thuật:? ? ?
Cái gì cơ? Cậu ta có đang nghe lầm không? Đứa bé ngoan sao?
Đúng lúc này, hiệu trưởng đi vào gọi Thẩm Lạc Lạc đi lấy sách, nhìn thấy mọi người đi ra ngoài, Trần Gia Thuật rốt cục không nhịn được mà cười lên.
“Em bé ngoan,” Trần Gia Thuật cười đến đau bụng, “Ha ha cô có nghe thấy không, Thời Nguyệt? Bạn học mới đến lại gọi Kỳ Dạng là em bé ngoan đó!”
“Hahaha, em bé ngoan...”
Tần Thời Nguyệt đã che nửa khuôn mặt, điên cuồng nhìn cậu ta, nhưng Trần Gia Thuật lại không để ý chút nào, vẫn ôm bụng cười lớn.
“Có buồn cười như vậy không?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
Trần Gia Thuật lập tức đổi giọng, bình tĩnh thừa nhận sai lầm của mình: “Không có gì buồn cười cả thực xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không dám tái phạm nữa.”
Là một đứa trẻ lớn lên cùng với Kỳ Dạng, Trần Gia Thuật tất nhiên là không thể sợ Kỳ Dạng, cậu ta nói không dám chỉ là bên ngoài thôi nhưng trong lòng cậu nói lần sau sẽ dám!
Từ khóe mắt, cậu thoáng thấy đôi tai đỏ của Kỳ Dạng, đôi mắt mở to như phát hiện ra một thế giới mới, buột miệng nói: “Kỳ Dạng, tai cậu sao đỏ quá vậy kìa!”
Ở đâu ở đâu?
Tần Thời Nguyệt nghe được giọng nói của cậu quay người lại nhìn, đồng tử cô cũng giãn ra và đỏ bừng.
Không nhịn được, Kỳ Dạng duỗi đôi chân dài ra đá vào người rần Gia Thuật: “Câm miệng đi!” Sau đó cậu ta nằm xuống bàn tiếp tục ngủ.
Tuy nhiên, đôi tai lọt vào tầm mắt của mọi người ngày càng đỏ bừng hơn.
Trần Gia Thuật và Tần Thời Nguyệt nhìn nhau, mỉm cười không nói lời nào, người con trai này thật dễ xấu hổ quá đi!
Làm sao cậu có thể không cảm thấy xấu hổ khi ai đó gọi cậu là em bé ngoan chứ?
Khi Thẩm Lạc Lạc trở lại sau khi lấy sách giáo khoa, bạn cùng bàn của cô vẫn thể hiện phẩm chất xuất sắc của một người bạn cùng bàn tốt ở Trung Quốc và vẫn đang ngủ rất ngon.
Kỳ Dạng không tức giận, cũng không đuổi cô đi, Trần Gia Thuật cùng Tần Thời Nguyệt đã chấp nhận được việc cậu ta đã đồng ý cho Thẩm Lạc Lạc ngồi cạnh mình, làm bạn cùng bàn với cậu ta.
Hai người đồng loạt giơ ngón tay cái lên cho cô nhìn ,Thẩm Lạc Lạc cũng không nghĩ nhiều, cho rằng bọn họ chỉ cảm thấy lòng dũng cảm của cô rất đáng khen ngợi.
Không biết có phải vì ngồi bên cạnh có kẻ chuyên bắt nạt học đường nên không có ai đến gây sự với cô hay không, hơn nữa, Thịnh Minh Châu đã trãi qua cả ngày đi vệ sinh trong nhà vệ sinh một cách lặng lẽ trong ngày đầu tiên đến trường.
Sau một ngày yên tĩnh tương tác, Thẩm Lạc Lạc càng ngày càng hài lòng với những người bạn cùng lớp mới và bàn mới này.
Khi chuông reo, Thẩm Lạc Lạc thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài như những người khác, ai biết, ở góc hành lang, cô lại bị Thịnh Minh Châu chặn lại.
Thẩm Lạc Lạc hoàn toàn không nói nên lời, cái con người này sao có thể giống như một một con Tiểu Cường vô địch khó bị đánh bại vậy, cậu ta sổ ruôt suốt một ngày mà vẫn còn sực lực và không bị gục ngã, hơn nữa là cậu ta vẫn còn sức lực để chặn cô ở đây nữa?
Cô không biết Thẩm An Nhã đã tẩy não cậu ta bao nhiêu lần, mà cậu ta có thể tin chắc rằng cô đến Lớp Hoả tiễn là vì cậu ta.
“Thẩm Lạc Lạc , Tôi cảnh cáo cô...”
“Cảnh cáo cái gì?” Cậu ta vừa nói lời này, Kỳ Dạng, Trần Gia Thuật, Tần Thời Nguyệt cũng từ trong góc đi ra.
Cậu bé vác cặp sách lên một bên vai, đút hai tay vào túi quần, lặng lẽ chen vào giữa Thẩm Lạc Lạc và Thịnh Minh Châu, chặn Thẩm Lạc Lạc từ phía sau.
“Cậu đang cảnh báo bạn cùng bàn của tôi điều gì đó?” Giọng nói toát ra vẻ rất lạnh lùng.
Trần Gia Thuật cũng cười lạnh nói: “Thịnh Minh Châu, cậu đây là có ý gì, Cậu vẫn là đàn ông chứ, không thể nói ra, liền lén lút chặn đường nữ sinh bắt nạt cô ấy sau giờ học sao? Cậu chỉ có thế này thôi sao?”
Thịnh Minh Châu cau mày nói: “Đây là chuyện giữa Thẩm Lạc Lạc và tôi, xin các người đừng can thiệp.”
“Giữa cậu và Lạc Lạc có chuyện gì vậy? Lạc Lạc còn nói cô không hề biết cậu là ai nữa mà, nhưng cậu lại đi chặn đường cô ấy,” Tần Thời Nguyệt rít lên, “Chẳng lẽ cậu thật sự có tình cảm với Lạc Lạc sao? sở dĩ theo đuổi và chiến đấu quyết liệt như vậy là để nói một lời với Lạc Lạc thôi sao.”
“Vớ vẩn! Tôi...”
Còn có một “Lộc cộc——“, sắc mặt Thịnh Minh Châu thay đổi đáng kể, cậu ta kẹp mông bỏ chạy trước khi kịp nói gì.
Tuy nhiên, Trần Gia Thuật không chịu buông tha cho cậu ta ra và hét to hết mức: “Thịnh Minh Châu, nắm chặt hơn vào đi đừng kéo quần lên nữa!”
Âm thanh đó khiến các bạn cùng lớp trên đường thường xuyên quay đầu lại, khiến Thịnh Minh Châu chạy nhanh hơn.
“Cám ơn.” Thẩm Lạc Lạc chân thành cảm tạ cậu ta.
“Không có gì.” Trần Gia Thuật mỉm cười nói: “Bạn học mới, gặp nhau là định mệnh. Chúng ta chính thức làm quen nhé. Tôi tên là Trần Gia Thuật.”
Tần Thời Nguyệt: “Không cần, tôi và Lạc Lạc quen nhau đã lâu.”