Tuyết Rơi [Thất Ngũ Chiết]

5.67/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
(SNH48 Ngô Triết Hàm x Hứa Giai Kỳ) Editor: Phanh ۩๑๑۩๑๑۩۩๑๑۩๑๑۩
Xem Thêm

Nằm một hồi, lại nghĩ tới tên trộm ngốc kia tại sao còn chưa thu dọn xong. Không thể làm gì khác đành ngồi dậy, cởi khuy quần Hứa Giai Kỳ.

Eo nâng lên. Ngô Triết Hàm kéo lưng quần gọi người kia. Người kia nửa mê nửa tỉnh phát ra giọng mũi đáng yêu, nâng eo lên một chút, sau đó lúc làn da ở bắp đùi chạm phải ga trải giường lạnh như băng mới run một cái tỉnh giấc.

“A.” Người kia xem ra có chút nổi nóng, sắc mặt đỏ lên, không biết là do rượu hay còn do chuyện gì khác.”Cô cởϊ qυầи của tôi ra làm gì.”

“Lên giường.” Ngô Triết Hàm vỗ vỗ gối bên người. Lúc nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của đối phương mới chậm chạp nhớ ra những lời này giống như còn có ý nghĩa khác, “Tôi nói là, lên giường đi ngủ… Chỉ là đi ngủ.”

Hứa Giai Kỳ ngẩn người, vẫn chậm chạp ngồi dậy cởϊ qυầи ra. Áo sơ mi của người kia quá lớn, vạt áo rủ xuống gần như che hết bắp đùi. Ngô Triết Hàm nhìn người kia dùng đầu gối với hai tay chống đỡ thân thể bò tới, dịch sang bên cạnh một chút, để ra một chỗ cũng không quá lớn.

Người kia cuối cùng đã nằm xuống, gối lõm xuống một chút. Ngô Triết Hàm còn ngửi thấy mùi rượu trên thân thể người kia.

Lửa cháy trong lò sưởi lách tách, nhưng ván giường vẫn là một mảnh lạnh lẽo. Ngô Triết Hàm xoay người, cảm thấy mình giống như con cá nằm trên thớt. Chăn có chút nhỏ, hai người mỗi bên nằm một người, sau khi kéo thẳng gió lạnh liền luôn vào trong chăn. Hứa Giai Kỳ hẳn sẽ không thấy lạnh, nàng nghĩ, người ta sau khi uống rượu chỉ cảm thấy hơi nóng bốc lên mà thôi.

Ván giường vang lên két két, sau đó nàng nghe thấy tiếng Hứa Giai Kỳ nói: “Chúng ta ngày mai đi đâu.”

Lần này là dùng một câu trần thuật. Ngô Triết Hàm không biết người kia đang thanh tỉnh hay đang nói mớ, đành quay mặt sang nhìn người kia. Người kia còn tỉnh, con ngươi màu hổ phách ướŧ áŧ, gò má bị rượu làm cho đỏ ửng.

“Tôi không biết.” Ngô Triết Hàm nói. Có lẽ họ nên đi về hướng đông, vượt qua con sông ở biên giới phía bắc là có thể đến trấn trên, sau đó ngồi tàu trở về thành. Sau đó nàng chợt nhớ tới, vậy thì Hứa Giai Kỳ nên đi nơi nào đây.

Đôi mắt ướŧ áŧ kia vẫn đang nhìn nàng, nàng có chút khó chịu khó hiểu. Đưa tay ra muốn chạm lên mặt Hứa Giai Kỳ, nhưng người kia lại lùi một cái né tránh, thế là một chút khó chịu kia lại biến mất gần như không còn lại gì.

“Nếu đã không muốn lên giường với tôi thì cũng đừng chạm vào tôi.” Người kia bĩu môi lầm bầm nói.

Ngô Triết Hàm phát cáu, trong đầu nghĩ mẹ nó ai muốn cùng cô lên giường. Sau đó nghĩ kiểu gì cũng phải tiến tới, nhất định phải sờ mặt người kia một cái. Hồ ly bị chọc tức tới xù lông, bắt lấy cổ tay nàng đang hướng tới, há miệng cắn một cái.

Chỗ đó vốn còn đang bị thương, Ngô Triết Hàm đau đến mức hoài nghi vết thương có phải lại nứt ra. Nàng dùng một tay lành lặn còn lại nắm lấy cổ áo Hứa Giai Kỳ, lại bị người kia cắn ống tay áo, Ngô Triết Hàm nghĩ, người này làm sao lại thích cắn như thế, hay là đi tìm ông chủ kiếm gậy mài rang cho người kia đi. Sau đấy lại bị người kia mượn lực lật người chế trụ, Hứa Giai Kỳ cơ hồ là nằm trên người nàng.

Hương thơm từ cổ người kia lướt qua, da thịt nơi đó vừa mềm vừa nhẵn, lượn lờ ngay dưới mũi Ngô Triết Hàm. Trên người nữ nhân đều thơm như vậy sao, cho dù là ở trong hoàn cảnh lạnh lẽo đến có thể làm chết rét một con trâu này. Nàng dán miệng mũi lên, dùng răng nhẹ nhàng cọ lên làn da ấy.

Người đè ở phía trên run rẩy, phát ra tiếng nghẹn ngào tựa như con vật nhỏ, bàn tay ở trên giường quờ quạng, muốn chống người lên, lại bị Ngô Triết Hàm gắt gao giữ eo lại.

Hai đôi chân trần tr̶u̶ồ̶n̶g̶ quấn quanh một chỗ, nhiệt độ trên da hai người đều nóng tới phát bỏng. Ngô Triết Hàm dọc theo eo người kia mà sờ xuống, chạm tới dây chun đàn hồi của quần lo̶t̶"̶, sau đó cảm giác được một độ cong mềm mại. Nàng bóp một cái, sau đó lập tức nghiêng đầu đi tránh một cái tát, thế nhưng Hứa Giai Kỳ chỉ vùi đầu vào hõm cổ Ngô Triết Hàm, há miệng thở dốc.

Rất kỳ quái chính là, mình rõ ràng không muốn cùng cô ta lên giường, Ngô Triết Hàm nghĩ. Nhưng đầu óc với động tác trên tay đã không còn ăn khớp nữa, chờ tới lúc nàng kịp phản ứng, đã cởϊ áσ sơ mi của người kia ra rồi.

Thân thể giống như con cừu non mới sinh, thấy được cả hình dạng xương sườn, cấn tay, nhưng bụng lại rất mềm. Người kia ngồi thẳng dậy ở ngang hông Ngô Triết Hàm, ánh sáng từ lò sưởi liếʍ láp thân thể người kia, Ngô Triết Hàm nhớ tới một bức họa nào đó, nhưng nghĩ một hồi cũng không nhớ nổi tên là gì.

Mình say rồi. Ngô Triết Hàm lầm bầm. Hai người nửa tỉnh nửa say không giải thích được cứ như vậy lên giường.

Lúc ngón tay Ngô Triết Hàm tiến vào Hứa Giai Kỳ rêи ɾỉ nghẹn ngào khóc, nước mắt ướt đẫm bờ vai nàng. Ngô Triết Hàm không hiểu chuyện gì xảy ra, đành rút tay ra, lại ôm lấy người kia nhẹ nhàng hôn. Nàng nghĩ có lẽ người say rượu đều rất yếu đuối, vì vậy dịu giọng dỗ dành, trong miệng lẩm bẩm cái gì chính mình cũng nghe không rõ, đợi người kia không còn khóc nữa mới lại bắt đầu.

Hai người cũng quá mệt mỏi. Rạng sáng lúc tỉnh lại ngón tay Ngô Triết Hàm thậm chí vẫn còn lưu lại trong thân thể đối phương, nàng ý thức được chuyện này, cẩn thận chống người lên rút tay ra, tùy tiện lau lên chăn hai cái.

Lửa trong lò sưởi đã tắt, Ngô Triết Hàm nhặt áo khoác phủ lên người, nhảy xuống giường đi tới nhóm lại lửa. Lúc xoay người đã thấy Hứa Giai Kỳ ngồi dậy, nắm lấy góc chăn, lộ ra nét mặt đau thương vô cùng.

“Cô sao vậy?” Ngô Triết Hàm lại ngồi lên giường. Không đưa tay ôm người kia, nàng cảm thấy có lẽ làm như vậy Hứa Giai Kỳ sẽ không thích.

“Tôi cho là cô đã đi rồi.” Người kia nói.

Ngô Triết Hàm thở dài, lúc này mới vòng tay ôm lấy eo người kia.

Tuyết giống như đã ngừng rơi.

“Chúng ta sẽ chết sao?”

Hứa Giai Kỳ dựa vào vai nàng, nơi mềm mại trước ngực cọ lên cánh tay nàng. Ngô Triết Hàm không đáp lời, nàng nghĩ như trong phim lúc này hẳn sẽ đốt một điếu thuốc, nhưng hai người ngay cả một điếu thuốc cũng không có.

“Hiện tại sẽ không.” Nàng sau một hồi mới nói.

Hứa Giai Kỳ gật đầu một cái, giống như con mèo nhỏ cọ vào ngực nàng một cái, sau đó lại ngủ thϊếp đi.

Ngô Triết Hàm sờ đầu người kia. Nàng không muốn nghĩ chuyện sau này, đào binh sẽ bị bắn chết, đạo tặc sẽ bị xét xử. Nàng nghĩ Hứa Giai Kỳ cùng lắm là đi ăn cơm tù, cũng còn tốt hơn ở giữa cánh đồng tuyết kia đi theo kia bọn đàn ông cướp đồ sống qua ngày.

Mà mình thì sao, nàng nghĩ một chút, hoặc là chết ở trên cánh đồng tuyết ấy, hoặc là chết trong trấn nhỏ nào đó.

.

.

.

Hai người lên đường trước khi trời sáng, dọc theo con sông đã đóng băng đi về phía đông.

Sau đó ngay cả thôn trang cũng không có, Hứa Giai Kỳ dùng súng trường bắn chết một con thỏ, hai người ở dưới một gốc cây nhóm lửa, dùng nhánh cây thô ráp xuyên qua con thỏ, nướng lên.

Hứa Giai Kỳ nói, chúng ta ở nơi này sống đi, mùa xuân sẽ mọc lên cây cối mới, chúng ta ở đây xây nhà, cho mèo ăn nuôi gà chăn dê. Ngô Triết Hàm cười lên, vỗ vỗ phù hiệu trên áo khoác, nói không được a, tôi còn muốn đi cứu thế giới.

Sau đó hai người lại hôn nhau, bờ môi lạnh đến run rẩy, thế là lại dùng đầu lưỡi mềm mại liếʍ láp.

Mùa xuân sắp tới. Ngô Triết Hàm nói. “Nhớ đặt hoa tươi trước bia mộ của tôi.”

Hứa Giai Kỳ hỏi nàng, cô không phải muốn cứu thế giới sao. Ngô Triết Hàm lắc đầu không để ý, ngâm nga một bài hát không biết tên, dùng con dao nhỏ cắt thịt thỏ ra.

Đó là một bài hát rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi đã nghe qua ở đâu, Ngô Triết Hàm nói đó là một bài chiến ca khích lệ tinh thần.

Nướng thỏ cũng phải khích lệ tinh thần.

.

.

.

Lúc trời tối hai người đã tới trạm gác cuối cùng. Đi vào trong chính là trấn nhỏ.

Thêm Bình Luận