Hôm đó trong mưa lớn, Ngô Triết Hàm đem bức họa mấy năm trước Hứa Giai Kỳ tặng nàng, xé làm mấy mảnh ném xuống đất, không để ý tới đôi mắt Hứa Giai Kỳ khóc đến đỏ bừng, nhấc chân dẫm lên mấy mảnh giấy vụn kia mấy, dính bùn, rách rưới tới không còn hình dáng, câu thơ kia cũng hoàn toàn không còn thấy rõ nữa.
Hứa Giai Kỳ khóc tới gần như khản giọng, nàng hỏi: “Tại sao a Ngô Triết Hàm? … Đến tột cùng là… Tại sao a? …”
Người đứng trên công đường trái ngược vô cùng trầm tĩnh, lúc này Hứa Giai Kỳ mới bỗng nhiên ý thức được, Ngô Triết Hàm cho tới bây giờ đều không phải là của mình, cho dù một năm kia say rượu người ấy nói như vậy. Nhưng nàng trước sau vẫn là tướng quân của người trong thiên hạ, là Hầu gia của người trong thiên hạ, làm sao lại chỉ thuộc về nàng đây?
“Ta chán ghét, phiền rồi, cũng chơi đủ. Ngươi ra khỏi Hầu phủ, trời nam biển bắc tùy ý ngươi đi, chỉ cần đừng trở lại kinh thành để ta nhìn thấy nữa.”
Hứa Giai Kỳ chợt cười, cười tới mức Ngô Triết Hàm nhíu mày, nàng cười tới quỳ rạp xuống trong mưa, đem bức họa không còn hình dáng kia ôm vào trong ngực, rồi lại đứng dậy.
Nàng cách màn mưa trùng trùng điệp điệp nhìn về phía vị tướng quân kia, không thấy rõ thần sắc Ngô Triết Hàm thế nào.
Nàng chỉ nhớ tới.
“Hầu gia.”
“Hầu gia…”
“Hầu gia a —— “
Nàng cứ như vậy bước chân lảo đảo bước ra cửa phủ, một đoạn đường dài như vậy, nàng cũng không chớp mắt ngoái đầu.
Ánh mắt Ngô Triết Hàm dõi theo bóng lưng nàng, cắn chặt bờ môi không để mình lên tiếng, thẳng đến khi đầu lưỡi nếm được một tia tanh ngọt. Nàng làm sao chịu được mà để cho Hứa Giai Kỳ dầm dưới cơn mưa lớn như vậy, làm sao chịu được mà nói ra từng câu từng chữ tổn thương cô nương nàng đặt ở đáy lòng, làm sao chịu được đây…
Hạ Nghiêu chẳng biết từ lúc nào đứng ở bên cạnh Ngô Triết Hàm, đi theo phía sau là mấy thân vệ của Ngô Triết Hàm, hắn nhếch miệng, dò xét hỏi: “Hầu gia…?”
Ngô Triết Hàm cũng không nghiêng đầu nhìn hắn, tựa hồ là mất khí lực cực lớn mới có thể mở miệng nói: “Đừng nói cho nàng biết, cũng đừng để người của Hoàng đế làm nàng bị thương. Từ kinh thành đến Bắc Cương, nếu nàng bị thương một chút nào, đưa đầu tới gặp ta.”
“Dạ.”
…
Ngày tiếp theo trong triều đình, sứ thần Nhung tộc gặp mặt, cống phẩm hàng năm dù rút binh cũng không giảm, thậm chí còn đem con trai độc nhất của thủ lĩnh, làm nòng cốt đưa vào trong kinh. Duy chỉ có một chuyện, phương hướng con đường sứ thần kia đi phát sinh biến cố, mời Định xa Hầu tự mình hộ tống.
Hoàng đế vừa nghe lời ấy vui vẻ ra mặt, chưa hỏi qua Ngô Triết Hàm, liền đáp ứng trước, lại hạ chỉ Định xa Hầu ngày mai đi tới Bắc Cương.
Ngô Triết Hàm lần này đi Hoàng Đến đặc biệt điều ba trăm đề kỵ bịnh Mạc gia quản lý cùng đi, Mạc Hàn cùng Đới Manh một trái một phải bồi bên cạnh Ngô Triết Hàm, vào nghe lệnh trong thành.
Chính giữa đại mạc tà dương, Ngô Triết Hàm chợt siết cương ngựa, Mạc Hàn giương mắt hướng Đới Manh ra hiệu, người kia liền giơ tay lên ra lệnh chúng tướng sĩ theo nàng vào doanh trước, chỉ còn lại hai người Mạc Hàn cùng Ngô Triết Hàm.
“Ngươi nói, chúng ta vào trong biên giới Nhung tộc đón nồng cốt trở về, liệu sẽ gặp nàng?”
Ngô Triết Hàm hỏi như vậy, Mạc Hàn không cần nàng nói, cũng biết người trong lời nói là ai.
“Năm năm trước, ta đã nói với ngươi, chỉ quý trọng người trước mắt, không cần sau…”
“Thế nhưng ta không làm được.” Ngô Triết Hàm kéo lên nụ cười khó coi, cực kỳ giống đứa trẻ luống cuống, lông mi rũ xuống nhìn vết sẹo nhàn nhạt trên lòng bàn tay. Lại tựa như giật mình nhớ tới dáng vẻ đau lòng của Hứa Giai Kỳ lúc phát hiện vết thương kia, ánh mắt lại ảm đạm đi mấy phần.
Ngô Triết Hàm lại nói: “Ngươi nhìn, ta giữ Bắc Cương mấy năm an ổn, nhưng lại không bảo hộ được người ta đặt nơi đáy lòng. Hầu gia cái gì, tướng quân cái gì, muốn làm gì đây?”
Mạc Hàn luôn quen an ủi lại nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ ngây ngẩn nhìn Ngô Triết Hàm, hồi lâu, mới nặn ra một câu: “Non sông vạn dặm cũng chỉ là một ván cờ mà thôi, đời người thế gian, phần lớn sinh mệnh không theo ý mình.”
Ngô Triết Hàm nghiêng đầu nhìn đám người Đới Manh đi tới, đột nhiên nói: “Ngươi cũng là như vậy sao?”
“…”
“Thôi, thôi.”
Ngô Triết Hàm rất lâu không mơ thấy giấc mơ ấy.
Cây kiếm màu xanh trong tay Hứa Giai Kỳ nửa thước xuyên qua ngực, ngay cả máu từ cổ họng trào lên miệng cũng là ngọt, nhưng lại khác với kẹo hồ lô bán trong kinh thành. Lần này, thần sắc Hứa Giai Kỳ không còn lạnh lùng như trước nữa, mà là luống cuống ôm Ngô Triết Hàm suy sụp ngã xuống đất, trong mắt chứa đầy nước mắt, một lần lại một lần nói thật xin lỗi.
Là xin lỗi với những dân chúng vô tội ở bên giới Tề quốc chết dưới đao Nhung tộc sao, hay là đối với Ngô Triết Hàm không dậy nổi, hoặc có lẽ là lời xin lỗi với chính người kia.
Cho dù Ngô Triết Hàm tất cả đều không muốn thừa nhận, nhưng nàng thật sự nhớ Hứa Giai Kỳ, thà rằng như vậy, chẳng bằng nói rằng từ đêm mưa Hứa Giai Kỳ mặt đầy nước mắt rời khỏi Hầu phủ, trái tim này của nàng dường như cũng theo người kia mà đi rồi.
Ngày thứ hai tới Bắc Cương, Hạ Nghiêu vào trướng phục mệnh, Ngô Triết Hàm đang thu xếp quân sĩ hai ngày tới vào trong doanh Nhung tộc, thấy Hạ Nghiêu trở về, chỉ hỏi thế nào.
“Trở về bên kia rồi, chúng ta không nên lại đi theo, có người tới đường nghênh đón, tựa hồ là biết chuyện này.”
Ngô Triết Hàm gật đầu một cái, Hạ Nghiêu muốn nói nữa, lại thấy người phía trước khoát khoát tay, sắc mặt thâm trầm, ra lệnh hắn đi xuống nghỉ ngơi trước.
Bình an liền tốt, bình an liền tốt.
Vô luận có ta ở bên cạnh hay không.
…
Ba ngày sau, Ngô Triết Hàm dẫn thân vệ năm người, ba trăm đề kỵ binh tiến vào đất Nhung. Mạc Hàn Đới Manh hai người ở lại canh giữ, vì phòng người Nhung tộc lật lọng bất ngờ đánh biên giới.
Mạc Hàn hôm nay không khỏi bất an, trong lòng nôn nóng tới mức phải trèo lên thành lầu nhìn ra tứ phía, nhìn ra xa xem nhóm người Ngô Triết Hàm đã trở về hay chưa. Đới Manh đi theo bên cạnh nàng, chỉ khuyên nàng không cần lo lắng quá mức, đề kỵ binh tinh nhuệ, cho dù gặp tập kích, nhất định cũng có thể liều chết mở một đường máu.
Gió cát Bắc Cương thổi khiến người ta không thấy rõ đường, Mạc Hàn đang muốn đi, thì có một binh sĩ chạy đến trước mặt Đới Manh bẩm báo: “Đại nhân, có một nữ tử người Nhung xông vào đại doanh, đã bị bắt lại.”
“Nữ tử người Nhung?” Mạc Hàn lại mở miệng trước một bước hỏi.
Binh sĩ kia là Đới Manh từ trong kinh mang tới, liền trả lời lại: “Nữ tử kia trực tiếp kêu muốn gặp đại nhân cùng tiểu thư, lại còn nói mấy lời điên khùng…”
“Nàng nói gì?”
“Nữ tử kia nói, nói… Hầu gia gặp tập kích.”
TámHứa Giai Kỳ đi cùng Mạc Hàn Đới Manh hai người, lúc dẫn viện quân chạy tới chỗ Ngô Triết Hàm, Hứa Giai Kỳ cực kỳ sợ, nàng sợ sẽ không còn gặp lại Ngô Triết Hàm nữa, dù cho rõ ràng người kia đoạn tuyệt như vậy, nàng vẫn liều chết trốn ra, đến doanh trại Tề quân báo tin.
Giờ phút này nàng cả người là quần áo trang sức Nhung tộc, trên người bẩn thỉu nhuộm đất cát, nước mắt không kìm nén được mà trào ra ngoài, nhanh lên, nhanh lên một chút nữa.
Nàng lầm bầm nói: “Ngô Triết Hàm, người chờ ta một chút… Ngàn vạn chờ ta…”
…
Mũ giáp Ngô Triết Hàm không biết đã vứt xuống nơi nào, chiến bào trắng bạc khắp nơi nhuốm máu, vốn là mái tóc dài búi lên lúc này lại tán lạc xuống, thái dương lấm tấm mồ hôi, mái tóc dài toàn bộ được cài lên bởi một chiếc trâm dài.
Thân vệ bên người cộng thêm đề kỵ binh còn chưa tới hai mươi, bốn phía thi thể khắp nơi, có Tề quân, cũng có người Nhung. Mà quân địch còn hơn trăm người, dần dần vây Ngô Triết Hàm cũng tướng sĩ còn lại vào trận.
Ngô Triết Hàm sợ rằng có biến cố, cho nên một đường cảnh giác, ai ngờ thế tử Nhung tộc gầy yếu mà nàng thương xót kia lại ở trên đường về, dùng một thanh tiểu đao vạch một đường trên cánh tay nàng, ngay sau đó người Nhung tộc đã sớm mai phục tốt liều mạng xông lên.