Sau khi Ngô Triết Hàm từ Bắc Cương khải hoàn hồi kinh nửa năm, một đêm khuya Hoàng đế triệu nàng tiến cung, không ai biết có chuyện gì, Hứa Giai Kỳ cũng không biết.
Sau đó, Hứa Giai Kỳ chỉ cảm thấy Ngô Triết Hàm giống như biến thành người khác, hàng đêm không về, ngẫu nhiên về phủ nhìn thấy mình cũng chỉ là nét mặt vô cùng lạnh lẽo. Hứa Giai Kỳ trong lòng bất an, tìm thời cơ ngăn lại vị Hạ phó tướng đi theo bên cạnh Ngô Triết Hàm dò hỏi. Hạ Nghiêu từ lúc Ngô Triết Hàm nhậm chức trong Nam quân liền theo làm tả hữu, sau đó Ngô Triết Hàm được phong Hầu nắm giữ ấn soái, cũng không quên vị thuộc hạ này, đặc biệt điều đến bên cạnh.
Hạ Nghiêu thở dài, mạnh mẽ khiến trái tim Hứa Giai Kỳ thắt lại.
“Hầu gia từ sau hôm tiến cung gặp Hoàng Thượng liền như vậy, cả ngày chạy tới những nơi phong trần kia…”
Móng tay Hứa Giai Kỳ gần như lõm vào trong máu thịt, cả người nàng đều run rẩy, một lát sau lại khôi phục như thường, rũ xuống mi mắt giấu đi nước mắt sắp tràn ra. Hạ Nghiêu đi theo Ngô Triết Hàm nhiều năm như vậy, tự nhiên rõ ràng quan hệ giữa hai người bọn họ không hề bình thường, giờ phút này cũng không biết làm thế nào an ủi Hứa Giai Kỳ, chỉ đành phải nói một tiếng cáo lui, đuổi theo Ngô Triết Hàm sớm đã ra khỏi phủ.
Quả như lời Hạ Nghiêu nói, Ngô Triết Hàm mỗi ngày tới đêm khuya mới được hạ nhân lảo đảo đỡ về phủ, trên người là một cỗ hương phấn son khiến cho Hứa Giai Kỳ chán ghét nồng đậm đến kịch liệt, Hứa Giai Kỳ tiến tới đỡ nàng, lại bất ngờ bị Ngô Triết Hàm hất cánh tay ra, giữa chân mày đều là thần sắc có chút không nhịn được.
“Đừng đυ.ng ta!”
“Ân…” Cũng không biết Ngô Triết Hàm có nghe thấy câu trả lời cố nén nức nở này của Hứa Giai Kỳ hay không, đã thấy bước từng bước bất ổn lảo đảo lao vào trong phòng. Hứa Giai Kỳ lo lắng cho nàng, nhưng sợ lúc nàng tỉnh không muốn gọi mình tới gần, chỉ đành phải đợi đến nửa đêm len lén vào phòng Ngô Triết Hàm, cẩn thận từng chút thu dọn thỏa đáng cho nàng.
Hứa Giai Kỳ nửa quỳ ở đầu giường nhìn Ngô Triết Hàm, ngay cả trong mộng vẫn đang cau mày, Ngô Triết Hàm nằm mơ thấy ngày ấy nửa tháng trước, Mạc Hàn nói với nàng.
“Sớm cùng ngươi nói qua chuyện này, ngươi từ Bắc Cương trở về có mấy tháng, người Nhung tộc thái độ không rõ, vẫn là sớm quyết định cho tốt. Đới Manh nói với ta, Hoàng thượng đã phái cha ta âm thầm tra chuyện này, ngươi ta trong lòng đều biết rõ, chuyện chúng ta tự hiểu, người đứng đầu một nước làm thế nào lại không biết?”
“Ta từ mười lăm tuổi đã theo tiên phụ chinh chiến, tuy không nói chiến công liên tục, nhưng trên thân thể này mỗi vết thương không phải đều vì đất nước mà lưu lại sao. Ta chưa bao giờ cầu phong thưởng cái gì, huống chi Thánh thượng năm đó chấp nhận cho ta nhận Định xa Hầu vị, đã là ban thưởng cực lớn. Nhưng ta từ trước đến giờ không tranh, Hầu phủ chỉ có mấy hạ nhân như vậy, hôm nay ta chỉ cần một mình nàng, có gì mà không thể?”
Người đắm chìm trong mộng cảnh thấp giọng mê sảng, Hứa Giai Kỳ ghé tai lại gần nghe.
“Ta —— chỉ cần… một mình nàng…”
Hứa Giai Kỳ kéo chăn gấm trên người Ngô Triết Hàm lên, nghiêng người đặt một nụ hôn lên trán Ngô Triết Hàm, ra khỏi phòng. Dọc theo lang bước nhanh, đi đến trong hậu viện, nhìn bốn bề vắng lặng, huýt sáo một cái, đem cuộn giấy trong ngực nhét vào trong ống gỗ trên người bồ câu đưa thư.
Ánh mắt nàng hiện lên mấy phần do dự, nhưng vẫn thả bồ câu trong tay bay đi. Bồ câu biến mất vào tường cao Hầu phủ vây lấy một phần trời đất này, Hứa Giai Kỳ lại ở trong viện im lặng hồi lâu, mới trở về phòng.
Nhưng Hứa Giai Kỳ cũng không để ý, Ngô Triết Hàm ở khúc quanh đều đã nhìn nàng thật lâu.
Có lẽ bọn họ nói không phải không có lý, từ lần đầu gặp năm năm trước ở Bắc Cương, chính là cái bẫy đã được thiết kế tỉ mỉ, Hứa Giai Kỳ ôn nhu nhỏ nhẹ từng bước một dẫn nàng vào trong đó, nàng cũng cứ như vậy cam tâm tình nguyện càng hãm càng sâu.
Một đêm tiến cung kia, Hoàng đế giận dữ ném một xấp mật báo trước mặt Ngô Triết Hàm, mỗi một chữ trên đó Ngô Triết Hàm đều biết rõ, nàng biết Hứa Giai Kỳ là gián điệp Nhung tộc, biết mấy lần dày công trù mưu kế hoạch tất cả bởi vì Hứa Giai Kỳ mà vô ích, thậm chí mấy lần nàng suýt nữa bỏ mạng, cũng là bởi vì Hứa Giai Kỳ tiết lộ cho Nhung tộc dấu vết của Tề quân.
Ngô Triết Hàm gần như không chút do dự quỳ xuống, nàng biết những chuyện này, cũng biết quân thần tiến lui. Từ ngày nàng phát hiện ra bí mật của Hứa Giai Kỳ, nàng gần như mỗi ngày đều đang hoài nghi những nụ cười của Hứa Giai Kỳ đối với mình, rốt cục có mấy phần thật mấy phần giả.
Nhưng Ngô Triết Hàm chưa từng biểu lộ, nàng chỉ tại thời điểm vui thích hung hăng hôn lên môi ngọt của Hứa Giai Kỳ, cho đến khi đôi môi của người dưới thân bị nàng chà đạp đến có chút sưng đỏ, dùng đôi mắt nhuộm màu hồng phấn nhìn nàng, một lần lại một lần khẩn cầu nàng, nàng mới cảm thấy sảng khoái mấy phần.
“Ngươi nếu như không nhanh chóng đem việc này xử lý thỏa đáng, trẫm liền giúp ngươi thanh lý môn hộ!” Hoàng đế nói như vậy.
Sinh nhật Hứa Giai Kỳ ngày đó, nàng ở trong phủ đợi đã lâu, cho đến khi những món xưa nay Ngô Triết Hàm thích ăn kia đều đã lạnh, cũng không thấy người về phủ. Trong phủ Thôi đại nương khuyên Hứa Giai Kỳ sớm đi nghỉ, Hầu gia ước chừng trong quân có chuyện trì hoãn, sao có thể không nhớ sinh nhật nàng. Hứa Giai Kỳ chỉ lắc đầu, không nói, giống như là có cái gì mắc kẹt trong cổ họng, khóc cũng khóc không ra.
Ngô Triết Hàm vẫn là trở về, trong ngực ôm một cô nương rất có tư sắc, cô nương kia vô cùng ngoan thuận dựa lên người Ngô Triết Hàm. Ngô Triết Hàm không chiến giáp, không triều phục, mái tóc dài buộc cao trái ngược với những thiếu gia ăn chơi kia. Tay Ngô Triết Hàm trên thắt lưng cô nương kia do dự, Hứa Giai Kỳ thấy rõ ràng, nhưng lúc Ngô Triết Hàm đi trước mặt qua nàng, nàng vẫn ngập ngừng nói: “Ngũ Chiết, hôm nay là sinh nhật ta.”
Nhưng không ai trả lời nàng, Ngô Triết Hàm chỉ lo ôm cô nương lảo đảo đi vào phòng mình, Hứa Giai Kỳ thậm chí không cần đoán, cũng biết tiếp theo sắp phát sinh ra chuyện gì. A, Hứa Giai Kỳ quên, trước sinh nhật hai người, hôm qua Ngô Triết Hàm cũng không trở về phủ ăn bát mỳ trường thọ nàng tự tay làm kia.
Đêm đó mưa rơi, lúc Hứa Giai Kỳ tỉnh lại trong phủ đã không còn bóng dáng cô nương kia, thậm chí Ngô Triết Hàm cũng không còn. Hạ hoa nở thật đúng lúc, thời điểm đầu mùa xuân Hứa Giai Kỳ ở nơi này luyện kiếm, ánh mắt Ngô Triết Hàm lưu luyến nhìn nàng, tình cảnh hôm nay, cũng không biết nên vui hay buồn.
Con bồ câu nàng thả đi đưa thư đã bay trở về, tin tức liên quan tới thủ lĩnh thúc giục nàng trở về. Nhung tộc giả vờ đầu hàng đưa ra nòng cốt, nội ứng trong kinh sớm đã được Hứa Giai Kỳ âm thầm tổ chức đâu vào đấy, ngay tại lúc người Tề phái quân tới hộ tống nòng cốt về kinh thành, trong ứng ngoài hợp, cho nước Tề một kích trí mạng nhất.
Hứa Giai Kỳ từng nghĩ tới nếu có một ngày phải lựa chọn giữa tộc nhân và Ngô Triết Hàm, nhưng lại chưa từng nghĩ qua trước khi ngày đó tới, Ngô Triết Hàm đã bỏ nàng trước một bước.
Rốt cuộc là vì sao đây? Hứa Giai Kỳ không hiểu. Nhưng nàng cố chấp một lần lại một lần nói với chính mình, chỉ là gặp dịp thì chơi, nàng đến gần Ngô Triết Hàm, căn bản không phải vì Ngô Triết Hàm là Ngô Triết Hàm, chỉ bởi vì Ngô Triết Hàm là Định xa Hầu, là đại tướng nơi biên cương.
Có lẽ là đã từng do dự đi, nếu không tại sao bây giờ tim của nàng, lại giống như bị người ta mạnh mẽ khoét lấy một khối chứ?
Có lẽ là ở thời điểm Ngô Triết Hàm nhẹ giọng nói “Năm tháng dài lâu, trong lòng chỉ có một mình nàng”, là ở thời điểm mỗi lần Ngô Triết Hàm đem nàng ôm vào trong ngực, ghé vào bên tai nàng nói muốn cứ như vậy cả đời, là ở thời điểm mỗi lần nàng nhìn về phía Ngô Triết Hàm, trong mắt đối phương chỉ chứa duy nhất một mình nàng.
Ngô Triết Hàm a.
BảyHứa Giai Kỳ đi, bước ra khỏi đại môn Hầu phủ, không trở lại nữa.