(*) Tiên y nộ mã: y phục đẹp ngựa tốtNgô Triết Hàm cười một cái, lại nói: “Ta những năm này gϊếŧ bao nhiêu quân địch, đã sớm khó mà đếm hết, cũng lưu lại không ít thương tích. Sau cùng tất cả, thân thể này từ trên xuống dưới không một nơi nào không bị máu tươi thấm đẫm, luôn cảm thấy mùi máu tanh trên hai tay gột rửa làm sao cũng rửa không sạch, lau không hết.”
Thần sắc tức giận của tiểu hồ ly lúc này mới hòa hoãn lại, lại liếc bàn tay bị thương Ngô Triết Hàm một cái, lúc này tâm đau lòng người trong lòng lại trỗi dậy. Nghĩ lại một chút, trên chiến trường cửu tử nhất sinh, Ngô Triết Hàm hôm nay hoàn hoàn chỉnh chỉnh đứng trước mặt nàng đã là không dễ dàng, những thứ lúc trước vừa nói kia sớm đã bay lên chín tầng mây rồi.
Hứa Giai Kỳ cắn môi dưới, trong con ngươi màu hổ phách mờ mịt một tầng hơi nước thật mỏng, giương mắt nhìn Ngô Triết Hàm. Người nói chuyện tựa như không nhìn thấy, dừng lại một chút, thế nhưng giọng nói ôn nhu hơn rất nhiều.
“Trong trái tim của ta hứa vẫn sẽ sạch sẽ một chút, đem một mình nàng thỏa đáng đặt ở nơi đó, từ trước đến giờ đều chỉ là một mình nàng, năm tháng dài lâu, cũng sẽ chỉ có một mình nàng.”
HaiThời điểm Ngô Triết Hàm lần đầu gặp Hứa Giai Kỳ, là ở trong tòa thành nhỏ tên Chiêu Văn ở Bắc Cương.
Chiêu Văn rơi vào tay Nhung tộc chừng hai năm, Ngô Triết Hàm vừa đến trong doanh, trù tính chiếm lại tòa thành này. Còn nhớ ở kinh thành, Ngô Triết Hàm tay nâng nửa khối hổ phù lão Hầu gia giữ, từ cửa cung, một bước một dập đầu, xin Hoàng đế ân chuẩn cho nàng chỉnh đốn quân lính hành quân tới Bắc Cương.
Trời cao Hoàng đế xa, lão Hầu gia ở Bắc Cương uy vọng cực cao, một lần này Ngô Triết Hàm đi, nếu bình định chiến sự, càng khiến lòng dân quy thuận, khi đó bách tính Bắc Cương ai còn nhớ tới vị kia ở trên Kim Loan điện nữa chứ?
Thế nhưng đêm đó kinh thành cũng không dâng lên một trận tinh phong huyết vũ, ngược lại ngày hôm sau Thiên tử hạ chỉ, phong Ngô Triết Hàm nhận tước vị của lão Hầu gia, xuất chinh Bắc Cương.
Tháng thứ hai Ngô Triết Hàm đến Bắc Cương, trận đầu thắng lợi, Chiêu Văn quay trở lại bản đồ Đại Tề. May mà thân vệ lanh mắt, trên đường trở về doanh trong biển cát mờ mịt nhìn thấy Hứa Giai Kỳ chỉ còn lại nửa cái mạng, trên cánh tay trái là một vết đao cực sâu, gần như đả thương xương cốt, thêm nữa không uống nước quá lâu, suýt nữa mất mạng ở nơi đại mạc này.
Cô nương không biết tên này cứ như vậy được Ngô Triết Hàm thu xếp ở trong doanh, toàn quân trên dưới chỉ có Ngô Triết Hàm là nữ tử, chuyện thay quần áo đổi thuốc người ngoài cũng không giúp được gì. Ngô Triết Hàm thiện tâm, cũng không ngại phiền toái, vẫn là xử lý thương tích cho cô nương này xong, lúc này mới rời đi.
Ngô Triết Hàm sai hai tướng sĩ canh giữ ở ngoài lều, lại tìm một cô nương người Tề tới chiếu cố nàng, bận rộn quân vụ, Ngô Triết Hàm gần như mỗi ngày cũng không nhàn hạ, tự nhiên cũng chưa từng đi xem cô nương bị thương kia. Lúc tự mình đi gặp nàng, cánh tay Hứa Giai Kỳ đã khôi phục không sai biệt là mấy, hôm đó Ngô Triết Hàm vừa mới thanh trừ một đám sa phỉ thường tập kích biên giới, vừa mới được rãnh rỗi, cũng không nghỉ ngơi một lát, liền đi vào trong trướng của Hứa Giai Kỳ.
Lúc Ngô Triết Hàm đi vào, Hứa Giai Kỳ đang ngồi ở bên bàn tô vẽ cái gì đó, cánh tay phải vẫn không quá linh hoạt, thế nhưng vẫn nghiêm túc vẽ. Trước đó vài ngày chưa từng nhìn kỹ, ở trong doanh mấy lần gặp thoáng qua cũng chỉ vội vàng liếc qua một cái, hôm nay nhìn như vậy, cặp mắt đào hoa hơi rũ xuống quả thật chọc lấy trái tim Ngô Triết Hàm.
“Hứa cô nương.”
Ngô Triết Hàm sợ mình quấy rầy Hứa Giai Kỳ, liền kêu trước một tiếng, người sau bàn nghe tiếng giương mắt nhìn về phía Ngô Triết Hàm, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng chốc lát, Ngô Triết Hàm bị nhìn không được tự nhiên, giơ tay lên sờ một cái, trên gò má đau nhói một trận, không biết làm sao lại bị sa phỉ làm bị thương.
Trên tay nhuộm máu, tiện tay lau trên võ phục màu đỏ trong áo giáp, Ngô Triết Hàm chợt nhớ ra Hứa Giai Kỳ đang nhìn mình, giơ tay lên sờ gáy một cái, có chút ngượng ngùng: “Mới vừa trở về doanh, chưa tu chỉnh đã tới quấy rầy, hổ thẹn rồi.”
“Ta thấy thương thế của cô nương đã tốt hơn nửa, trong lòng liền an tâm, thời điểm không còn sớm, liền không nhiều…” Ngô Triết Hàm chỉ cảm thấy trên mặt đã thiêu đốt một mảnh, vội vã muốn quay về.
Hứa Giai Kỳ phì một tiếng bật cười, cầm lên tờ giấy dường như chưa vẽ xong, mở ra cho Ngô Triết Hàm nhìn. Tuy nói mới vẽ một nửa, bất quá người vẽ tinh xảo, người được vẽ lên cả người mặc áo giáp, cưỡi một con chiến mã, gương mặt chỉ rải rác vài nét, ngược lại vẫn tựa như thật—— là Ngô Triết Hàm.
“Ta thân vô trường vật (*), cũng không có gì có thể tặng cho tướng quân để tạ ân cứu mạng. Liền muốn vẽ một bức, lúc này mới vẽ một nửa, đợi sau khi vẽ xong, ta lại tặng cho tướng quân, như thế nào?”
(*) Thân vô trường vật: không có tài năng gìNgô Triết Hàm tiến lên mấy bước, đứng sau lưng Hứa Giai Kỳ nhìn bức họa kia, ánh mắt cũng không tự chủ lướt trên người Hứa Giai Kỳ. Trên người Hứa Giai Kỳ có mùi hương dễ chịu, không phải bất cứ mùi hương nào mà Ngô Triết Hàm từng ngửi qua, ngược lại so với an thần hương quý giá nhất càng khiến Ngô Triết Hàm cảm thấy an lòng.
“Tướng quân?” Ngô Triết Hàm bên kia không có tiếng động, Hứa Giai Kỳ quay đầu nhìn nàng, trong đôi mắt cười cong cong chứa đựng vị tướng quân thiếu niên này. Đối phương chợt hoàn hồn, luống cuống tựa như bí mật bị người ta phát hiện, chỉ luôn miệng nói: “Được, được.”
Nhất thời bầu không khí nồng đậm, hai người tránh đi ánh mắt cũng không biết nói gì, Hứa Giai Kỳ lại nhìn thấy vết thương trên má Ngô Triết Hàm, liền kéo Ngô Triết Hàm ngồi xuống, nói: “Ta giúp tướng quân xử lý vết thương trên mặt, dung mạo thanh lãng như vậy, để lại sẹo sẽ không tốt.”
Hứa Giai Kỳ vừa nói, vừa tìm một chiếc khăn sạch sẽ, ngâm nước lau đi vết máu quanh vết thương cho Ngô Triết Hàm. Động tác Hứa Giai Kỳ rất nhẹ, gần như cẩn thận từng chút, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm Ngô Triết Hàm, người kia lỗ tai lại đỏ như nhỏ máu.
Ngô Triết Hàm chỉ cảm thấy suốt hơn hai mươi năm kia, trong lòng lần đầu tiên phủ lên tâm tình mông lung như vậy, không thể nói là cảm giác thế nào, nhưng nàng chính là sống lưng cứ thẳng tắp cử động dù một chút cũng không dám. Nàng cố nén không để thân thể run lên lúc đầu ngón tay Hứa Giai Kỳ đυ.ng phải gò má của mình, tay phải nắm chặt một góc võ phục đã trải qua gió cát, dùng sức đến mức ngón tay cũng trắng bệch.
Cũng không biết trải qua bao lâu, lâu đến mức Ngô Triết Hàm cảm thấy, đủ để đi qua đi lại từ Bắc Cương tới kinh thành vài lần, Hứa Giai Kỳ mới nói không có gì đáng ngại. Tiểu tướng quân nghe xong lời này, nhất thời từ trên ghế đứng lên, nói tiếng cám ơn rồi chạy mất dạng.
Ngoài trướng ánh trăng như gột rửa, Ngô Triết Hàm cất bước ở trong doanh tựa như con ruồi không đầu đi loạn, thậm chí suýt nữa đυ.ng phải binh sĩ tuần tra, binh sĩ kia có thể chưa từng thấy qua tướng quân của bọn họ hốt hoảng như vậy, nhưng lại không dám tự mình đoán bừa, không thể làm gì khác hơn là hỏi Ngô Triết Hàm có chuyện gì hay không.
Ngô Triết Hàm cũng không biết mình đang hoảng sợ cái gì, nghe binh sĩ kia hỏi thăm, cảm thấy thật thất thố, vội vàng khoát tay bước nhanh đi về soái trướng. Cho đến khi vào trong trướng của mình, liên tiếp uống mấy ly trà lạnh, Ngô Triết Hàm mới cảm thấy trên mặt mình không còn nóng như vậy nữa.
Ngay sau đó nàng nhớ tới bộ dạng của mình vừa nãy, cực kỳ mất mặt, cũng không biết là duyên cớ nào, muốn sớm đi ngủ nhưng trằn trọc trở mình đều không chợp mắt được, liền xoay mình đứng lên đốt đèn nghĩ viết cho Mạc Hàn một phong thư.
Mạc Hàn là bạn chơi từ nhỏ của nàng, là trưởng nữ Mạc gia, Mạc phụ cùng lão Hầu gia là sinh tử chi giao, năm xưa trên chiến trường cùng vào sinh ra tử, sau đó Mạc phụ được điều về kinh thành, vì Hoàng đế sắp xếp chút chuyện không tiện nói.
Hai người từ nhỏ chơi cùng nhau, Mạc Hàn hơn nàng mấy tuổi, cũng trầm ổn hơn.