Chương 28: Nước chảy

Convert: Vespertine

Edit: Mạt Mạt | truyenhdt.com: MatDangCanhY

Lúc Lạc Hành Chu cầm hộp thuốc bước vào phòng, Tần Tích đang ngồi trên giường mím môi ngẩn người. Cô gái này từ sau khi bị anh làm, thần thái quyến rũ hơn không ít, cho dù lúc này vẻ mặt của cô quạnh quẽ, không được vui vẻ, vẫn có thể làm đàn ông mê mẩn như cũ, muốn đẩy cô lên giường hung hăng đâm thọc vài trận.

Nhưng Lạc Hành Chu tự nhận mình không phải là một tên lưu manh chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới, cho dù có du͙© vọиɠ, anh cũng cố gắng ép xuống, còn dịu dàng bước qua hỏi Tần Tích: "Đang nghĩ gì vậy?"

Tần Tích dường như không ngờ anh sẽ xuất hiện ở đây, ánh mắt nhìn về phía anh rõ ràng có sự khϊếp sợ, còn trực tiếp hỏi thành lời: "Tại sao anh lại ở đây?"

Lạc Hành Chu cảm thấy buồn cười, nhéo mặt cô một cái: "Em đang nói gì vậy? Đây là nhà của chúng ta, hơn nữa hôm qua anh vừa ngủ với em, anh không ở đây thì ở đâu?"

Tần Tích cúi đầu, kéo chăn lên cao, giọng nhỏ đi hẳn: "Em cho rằng..."

Lạc Hành Chu nâng cằm cô lên: "Em cho rằng cái gì?"

Tần Tích lại giương mắt nhìn anh: "Em cho rằng anh đã đi rồi."

Lạc Hành Chu bị chọc cười: "Anh đi đâu mới được chứ?"

Tần Tích mê man chớp mắt, sau đó cắn môi: "Anh không bận việc sao?"

Lạc Hành Chu bị thái độ của Tần Tích khiến cho không biết làm sao, anh buông đồ trong tay xuống, ngồi ở mép giường, sau đó nhéo mặt cô một cái nữa, hỏi: "Sao nghe như ý em là không muốn anh ở cùng em vậy?"

Vốn anh bận việc, nhưng Tần Tích quá ngon miệng, hôm qua anh không khống chế được muốn nhiều hơn vài lần, thế nên Tần Tích bị anh làm đến ngất xỉu còn chưa nói, chỗ đó còn sưng lên, dưới tình huống như vậy, làm sao anh có thể mặc kệ Tần Tích? Vì thế anh liền đẩy lùi công việc lại.

Vậy mà cô gái nhỏ này còn bày ra dáng vẻ ước gì anh bận việc?

Nhưng Tần Tích nghe anh nói như vậy thì lại ôm lấy cổ Lạc Hành Chu, ghé vào cổ anh, rầu rĩ giải thích: "Đương nhiên không phải, em muốn anh ở cùng em."

Lạc Hành Chu nâng cô dậy, hôn một cái lên môi cô, kiên nhẫn hỏi: "Vậy vừa rồi tại sao em lại nói như vậy?"

Tần Tích thấp giọng nói: "Chỉ là thấy hộp thuốc tránh thai trên đầu giường, em cho rằng..."

Lạc Hành Chu tiếp lời cô: "Cho rằng anh mặc quần vào thì vô tình, làm xong liền mặc kệ em rồi bỏ đi?"

Tần Tích gật đầu.

"Em còn gật đầu? Ở trong lòng em anh chính là người như vậy sao?"

Lạc Hành Chu ôm cô vào trong ngực, muốn hôn cô để trừng phạt, nhưng Tần Tích lại tránh đi, còn che miệng nói: "Không thể hôn, em chưa đánh răng đâu..."

"Không thể hôn đúng không?" Lạc Hành Chu trở tay kéo chăn của Tần Tích, lại đẩy chiếc áo ngủ đêm qua anh tự tay mặc cho Tần Tích lên, cắn thật mạnh lên vυ" Tần Tích một cái.

"A ~ "

"Cặρ √υ" dâʍ đãиɠ này của em anh còn chưa có ăn đủ, cũng chưa làm cái lỗ lẳиɠ ɭơ phía dưới của em lỏng ra được đâu, sao có thể bỏ mặc em được?"

"Nếu ăn đủ rồi thì sao?"

"Ăn không đủ." Lạc Hành Chu buông áo ngủ của Tần Tích xuống, ôm cô vào trong ngực, dịu dàng dỗ dành: "Cả đời cũng không ăn đủ."

"Cả đời không dễ dàng nói đâu." Ngoài miệng Tần Tích nói như vậy, nhưng tim lại đập không ngừng.

"Bé con nghịch ngợm." Lạc Hành Chu ôm xong thì nắm lấy chóp mũi của Tần Tích, cười nói: "Phụ nữ các em đều nghĩ nhiều như vậy sao?"

Tần Tích: "Anh không hiểu."

Lạc Hành Chu: "Anh không hiểu cái gì?"

Tần Tích nghiêm túc nói: "Là bởi vì anh quá đẹp trai, quá ưu tú, có rất nhiều người thích anh."

Lạc Hành Chu bị cô chọc cười: "Bảo bối, anh biết em thích anh, nhưng không ngờ em lại đánh giá anh cao như vậy."

Tần Tích bị anh nói đến đỏ cả mặt, quay đầu sang một bên không nói nữa.

"Em cũng rất ưu tú, Tích Tích." Lạc Hành Chu đã nhận ra cô gái tưởng chừng kiên cường trước mặt thật ra lại không có cảm giác an toàn, nên ôm cô một cái, trầm giọng nói: "Anh không biết là điều gì đã cho em cảm giác anh là một người đàn ông tệ bạc, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả mọi thứ, chúng ta cứ từ từ đợi."

Tần Tích nghe anh nói như vậy thì rốt cuộc cũng cười, mềm giọng trả lời: "Vâng."

Lạc Hành Chu nhìn về phía tủ đầu giường một chút, không thấy hộp thuốc tránh thai kia, liền hỏi Tần Tích: "Đúng rồi, em uống thuốc tránh thai rồi sao?"

Tần Tích lắc đầu.

Lạc Hành Chu: "Không muốn uống?"

Tần Tích gật đầu: "Không muốn uống."

Lạc Hành Chu: "Vậy em muốn sinh bé cưng cho anh sao?"

Tần Tích hỏi lại anh: "Vậy anh muốn em sinh cho anh không?"

Lạc Hành Chu suy xét cẩn thận cảm xúc của bạn gái mình, sau đó lựa lời nói: "Muốn thì chắc chắn là muốn, nhưng Tích Tích, lúc này em mang thai không thích hợp, đầu tiên là hôn ước của anh và Tần Tiêu Mạn chưa giải quyết xong, em lại còn đang đi học, sắp tới đây phải chuẩn bị tốt nghiệp, lúc này mang thai sẽ rất phiền phức."

Tần Tích: "Em biết rồi, vừa nãy là do em tùy hứng..."

Lạc Hành Chu: "Sao lại tùy hứng?"

Tần Tích: "Em ném thuốc tránh thai vào thùng rác..."

Lạc Hành Chu cười thành tiếng, sau đó nhìn thoáng qua thùng rác ở bên cạnh, nhặt hộp thuốc bên trong ra. Lạc Hành Chu rửa sạch tay, rồi rót cho Tần Tích một ly nước, cuối cùng bỏ một viên thuốc vào lòng bàn tay cô, nói: "Ngoan, chỉ uống lần này thôi, lần sau anh sẽ mang bao, đảm bảo sẽ làm tốt biện pháp an toàn."

Tần Tích nhận thuốc, uống xong lại bỗng nhiên nói: "Không mang cũng không sao."

Lạc Hành Chu: "Cái gì?"

Tần Tích: "Nghe nói không mang bao làm sẽ thoải mái hơn, em có thể uống thuốc."

Lạc Hành Chu không nhịn được gõ một cái lên đầu cô: "Em bị ngốc có phải không? Thuốc tránh thai không tốt cho cơ thể, sao anh lại có thể để em uống thường xuyên được? Lỡ như uống vào rồi thân thể gặp vấn đề, sau này làm sao chúng ta có con được nữa?"

Không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt Tần Tích bỗng nhiên trắng bệch.

"Làm sao vậy Tích Tích?" Lạc Hành Chu phát hiện có điểm không đúng, lại ngồi xuống hỏi.

Giọng Tần Tích rất nhỏ: "Em sợ em thật sự không có cách nào mang thai..."

Lạc Hành Chu không nghe rõ lắm: "Em nói gì?"

Tần Tích không có dũng khí nói lại câu đó lần thứ hai.

Lạc Hành Chu thấy cô không muốn nói, cũng không ép cô, lại cầm hộp thuốc mình bỏ ở một bên qua, nói với Tần Tích: "Không muốn nói cũng không sau, lại đây, tách chỗ đó ra, ông xã bôi thuốc cho em."

Lực chú ý của Tần Tích cứ như vậy bị dời đi: "Thuốc gì cơ?"

Lạc Hành Chu: "Tiêu sưng giảm đau, nghe nói bôi lên sẽ mát lạnh."

Tần Tích: "Anh bôi giúp em sao?"

Lạc Hành Chu: "Đương nhiên, không thì chẳng lẽ để thằng đàn ông khác bôi cho em sao?"

Tần Tích nghe Lạc Hành Chu nói như vậy, liền chịu đựng sự xấu hổ mở hai chân ra.

Lạc Hành Chu thấy mặt cô đã đỏ bừng, ngữ khí vô cùng bất đắc dĩ: "Ngày hôm qua lúc bị anh làm không phải rất mạnh dạn sao? Sao giờ lại xấu hổ rồi?"

Nói xong Lạc Hành Chu liền quệt một miếng thuốc bôi lên chỗ đó của Tần Tích, lúc này anh mới phát hiện, lỗ nhỏ của Tần Tích lại chảy nước.

Rõ ràng đêm qua anh vừa mới rửa sạch sẽ cho cô xong. Chậc.

Thì ra Tích Tích không phải xấu hổ vì bôi thuốc, mà là xấu hổ vì không nhịn được mà chảy nước với anh.

_____

thấy chương trước các cô hoang mang trước hành động của anh Chu quá trời =)))) cười vậy thôi chứ hồi đọc convert tôi cũng hơi bị tứk giận ák