Chương 4

Hai năm sau, tôi và Từ Nham đính hôn.

Sau ngày tuyết đầu mùa, chúng tôi đã ở bên nhau, anh ấy liền lộ bộ mặt thật.

Mà tôi cũng sử dụng kỹ năng diễn xuất cả đời của mình, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là tức giận, cuối cùng hung hăng làm thịt anh ấy và anh trai một phen mới chịu xí xóa.

Trong tiệc đính hôn, cha Lâm và mẹ Lâm bị vây quanh bởi những người đến từ thành phố Hồ Nam.

"Lâm tổng thật có phúc! Con gái ưu tú không nói, còn tìm được con rể là người nhà họ Từ ở Bắc Kinh!"

Nhà họ Lâm là gia đình lâu đời thứ ba trong giới thành phố Hồ Nam.

Sau ngày hôm nay, có nhà họ Từ làm chỗ dựa, cha Lâm và mẹ Lâm sẽ có thể đi ngang trong giới thành phố Hồ Nam.

Nửa năm trước, khi tôi nói cho họ nghe về việc tôi đính hôn với Từ Nham, mẹ Lâm cười đến mức nếp nhăn dưới mắt nhiều hơn mấy cái.

Cha Lâm trực tiếp chuyển nhượng 5% cổ phần cho tôi, cũng cam kết khi chúng tôi kết hôn sẽ cho tôi thêm 5%.

Tôi mỉm cười đồng ý, trở thành cổ đông của Tập đoàn Lâm Thị.

Lễ đính hôn của con trai duy nhất của nhà họ Từ ở Bắc Kinh, từng là chủ đề nóng hổi một thời gian.

Hình ảnh của tôi và Từ Nham tràn lan trên mạng.

Mà tôi với tư cách là nữ chính, đương nhiên được những người quan tâm chú ý.

Ngày hôm nay, tại trụ sở chính tập đoàn có một số vấn đề, các cổ đông cần phải có mặt.

Hội nghị tiến hành được một nửa thì đột nhiên có người xông vào cắt ngang.

Ánh mắt do dự của người tới nhìn tôi, mở miệng nói:

"Lâm tổng, dưới lầu có người gây sự, nói cô ấy mới là con gái của ngài, nếu ngài không đi xuống, cô ấy sẽ rạch cổ tay ở dưới lầu!"

Hội nghị tạm dừng, cả đoàn người đi xuống lầu.

Chỉ thấy một nữ sinh tướng mạo có bảy tám phần giống tôi, đang cầm một con dao gọt trái cây đặt trên cổ tay.

Cô ta điên cuồng hét lên:

"Mau gọi chủ tịch của các anh xuống đây! Tôi mới là con gái của ông ấy, người kia mới là giả!"

Hai nhân viên bảo vệ ở một bên đang khuyên cô ta đừng làm loạn, đã cho người đi thông báo với chủ tịch rồi.

Cô ta chĩa con dao vào nhân viên bảo vệ, hét lên: "Nửa giờ trước anh cũng bảo đã cho người đi gọi rồi, thế người đâu hả?!"

Có người hô: "Cô còn như vậy chúng tôi sẽ báo cảnh sát!"

Lâm Vân ngược lại mỉm cười, "Báo đi! Đúng lúc để cảnh sát đến bắt cái đồ giả bên trong đó đi."

Thấy cô ta thề thốt như vậy, những người vây xem liền do dự không chắc chắn.

"Chủ tịch tới rồi!"

Một người nhanh mắt hô lên, cắt đứt tiếng xì xào bàn tán của những người xung quanh.

Lâm Vân rõ ràng cũng đã nghe thấy, nhìn về phía chúng tôi.

Khi nhìn thấy tôi, hận ý trong mắt cô ta tăng mãnh liệt, cầm lấy con dao lao về phía tôi:

"A Hỉ, con c.h.ó, đi c.h.ế.t đi!"

A Hỉ, A Hoan là cái tên trại trẻ mồ côi đặt cho chúng tôi.

Con dao sắc bén, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Tôi đứng tại chỗ, giống như bị dọa đến ngu người.

Cha Lâm ở một bên nhìn thấy, vội vàng kéo tôi lại phía sau.

Nửa đường không biết ai đưa chân ra khiến cô ta vấp phải, Lâm Vân ngã xuống đất, nửa ngày mới bò dậy.

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn cha Lâm đang bảo vệ tôi ở bên cạnh, rưng rưng nước mắt:

"Bố, con là Vân Vân! Bố không nhớ con à?"

Vừa nói, cô ta vừa vén tóc ra khỏi trán để lộ vết sẹo.

Cha Lâm tỏ ra chán ghét: "Đừng tưởng rằng lấy vết sẹo ra là có thể giả làm con gái của tôi!"

Nhưng đứng cạnh ông, tôi thấy rõ tay ông run rẩy khi nhìn thấy vết sẹo kia.

Đúng rồi, dù sao thì họ cũng mới là cha con ruột.

Mối quan hệ huyết thống là một thứ kỳ diệu, lúc này trong lòng cha Lâm chắc chắn cũng có chút nghi ngờ.

Tôi dứt khoát thuận theo, chỉ vào giới truyền thông cách đó không xa nghe được tin tức liền chạy tới:

"Cha, trước đem người này đưa về nhà đã, truyền thông tới rồi, trước mặt công ty làm ầm ĩ lên, có vẻ không hay lắm."