Với sự giúp đỡ của nhà họ Lâm, tôi phát huy tốt hơn so với kiếp trước, thi vào được Khoa Tài chính của Đại học Thanh Hoa.
Ngày tôi đến Bắc Kinh báo danh, là Từ Nham tới đón tôi.
Tôi nhìn phía sau anh, có chút nghi ngờ: "Anh trai em đâu ạ?"
Từ Nham nghiến răng nghiến lợi: "Tối qua cậu ấy uống nhiều quá, giờ còn chưa dậy nổi đây!"
Anh trai tửu lượng luôn rất tốt, nào có dễ say như vậy.
Điện thoại tôi vang lên âm thanh nhắc nhở, tôi mở ra xem, là anh trai gửi tới biểu tượng cảm xúc "Cố gắng lên".
Trong lòng tôi đã hiểu, hóa ra những động tác nhỏ của tôi đều bị anh trai nhìn ở trong mắt.
Cuộc sống đại học thật tuyệt vời, là điều tôi không thể trải qua ở kiếp trước.
Tôi không ngừng thực hành những kiến
thức đã được học, dần dần bắt đầu đảm nhận một phần công việc kinh doanh của Tập đoàn Lâm Thị ở chi nhánh Bắc Kinh.
Tôi vừa học tập, vừa làm việc một cách thành thạo.
Trừ Từ Nham.
Có lẽ anh sợ bị bại lộ nên rất ít đến trường gặp tôi.
Nhưng chỉ cần tôi ở chi nhánh công ty xử lý công việc, luôn có thể nhìn thấy bóng dáng của anh ấy.
Chúng tôi gần như gặp nhau mỗi tuần một lần, cứ như vậy hơn một năm.
Đúng lúc tôi cho là có thể cùng với anh ấy "lâu ngày sinh tình", thì anh ấy lại đưa một nữ sinh đến dự party sinh nhật của tôi.
Anh ấy giới thiệu tôi với nữ sinh kia: "Châu Châu, đây là em gái tôi, Lâm Vân."
Tôi vểnh môi, kiềm chế cảm giác kỳ lạ trong lòng: "Anh Từ Nham, cô ấy là ai vậy?"
Từ Nham đáp: "Phó Vãn Chu, bọn anh từ nhỏ lớn lên cùng nhau."
"À, hóa ra hai người là thanh mai trúc mã..."
Tôi nhếch khóe miệng, nở một nụ cười mà tôi cho là dịu dàng hào phóng, hoan nghênh Phó Vãn Châu đến, lại không chú ý tới trong mắt Từ Nham lóe lên một tia khác thường
Tôi bắt đầu cố tình tránh xa Từ Nham.
Nhưng kỳ lạ là số lần chúng tôi chạm mặt so với trước đó nhiều hơn hẳn.
Anh ấy vẫn gọi tôi là "em gái" như mọi khi, hơn nữa còn mang vài người gọi là "Thanh mai" đến giới thiệu cho tôi biết.
Vào ngày tuyết đầu mùa, tôi đồng ý ra ngoài xem buổi hòa nhạc cùng với tiền bối đã theo đuổi tôi.
Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, được tôi ngầm đồng ý, anh ấy thân mật giúp tôi vén tóc ra sau tai.
Khi anh ấy muốn cúi đầu hôn tôi, không nghĩ tới bị Từ Nham đi theo phía sau đẩy ra.
Bầu không khí ấm áp, ám muội bị phá hỏng, tiền bối tức giận đến mức buột miệng nói: "Mày bị thần kinh à?!"
Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Từ Nham, lại hoảng sợ nói: "Từ, cậu chủ Từ? Sao cậu lại ở đây?"
Từ Nham cau mày, nhìn chằm chằm vào tiền bối nói: "Cút cho ông!"
Tiền bối nhìn tôi rồi lại nhìn Từ Nham, giống như chợt hiểu ra điều gì đó, quay người bỏ chạy.
Tôi tức giận nhìn Từ Nham, muốn anh ấy cho tôi một lời giải thích hợp lý.
Nhưng không ngờ anh lại nắm lấy tay tôi, khẽ hôn lên mu bàn tay tôi.
Trong nháy mắt, tôi đực mặt ra, sững người tại chỗ.
Nhưng anh ấy lại nói với tôi với vẻ mặt phiền não: "Ơ kìa, mu bàn tay em chạm vào miệng anh rồi, làm sao đây? Em phải chịu trách nhiệm với anh!"