Chương 8

Giai Nhã giật mình tỉnh giấc cũng là lúc nửa đêm, đập vào mắt trước tiên là hình ảnh sư phụ nàng đang an giấc, hơi thở đều đều, tay to ôm trọn nàng trong lòng. Nàng nhận ra mình đang trong phòng sư phụ tại ngôi nhà trúc. Nàng thật khẽ cất bước xuống giường, tránh làm sư phụ tỉnh giấc, bước từng bước nhỏ sang gian phòng sách kế bên, tĩnh tâm hấp thụ lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa thu được.

Hơn cả định liệu, lần hợp hoan này mang đến lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙, qua đó rút ngắn thời gian giúp nàng xuất thành danh khí. Khi hoàn toàn hấp thụ đến phân lượng cuối cùng cũng là lúc nàng cảm nhận rõ rệt sự thay đổi của hoa huyệt, cảm giác từ ấm nóng rồi chuyển sang mát mẻ lan tỏa khắp thân dưới, nàng dường như có thể cảm nhận rõ ràng từng lớp mị thịt tầng tầng lớp lớp xen nhau, mềm mại, ẩm ướt.

Khi nàng trở về giường, sư phụ vẫn còn say giấc, cảm giác như đây là lần đầu tiên hắn buông xuống được lớp phòng bị kiên cố mà an tĩnh nghỉ ngơi. Giai Nhã nằm xuống giường, chui rúc vào ngực nam nhân, dần buông mắt đi vào mộng đẹp.

….

Khi mặt trời ló dạng trên tít ngọn cây, lũ chim đua nhau ríu rít trên cành, trong căn nhà trúc nhỏ có đôi tình lữ đang an nhiên say giấc. Nam nhân nghe rõ âm thanh của buổi sớm mai, giật mình thức giấc rồi âu yếm hôn nhẹ lên trán nữ tử trong lòng.

- “Sư phụ, người thức rồi ư?”. Giai Nhã dụi mắt, giọng mè nheo như chú mèo con ngủ nướng.

- “Nguy rồi, đã trễ thế này rồi sao? Ta phải về Tôn phủ làm việc, không sẽ bị trách phạt mất”. Nàng hốt hoảng, mặc vội xiêm y rồi đi nhanh ra cửa.

Nam nhân ngây ngốc trên giường còn chưa kịp phản ứng thì nhận được cái hôn gió ngạt ngào hương lên trán từ nữ tử, hắn vui vẻ nở nụ cười.

- “Sau khi xong việc, đệ tử sẽ ghé thăm người”. Giai Nhã nói to rồi mất hút sau cánh rừng trúc trước nhà.

Tử Đằng vẫn còn thẩn thờ, xung quanh tràn ngập mùi hương ngào ngạt của mùa xuân, mùi hương của nữ nhân hắn yêu nhất, mùi hương nữ nhân của riêng hắn mà thôi.

…..

Sáng nay là lần đầu tiên Giai Nhã đến nhận việc muộn, nha hoàn trong phủ đi tìm cũng chẳng thấy tăm hơi nàng đâu. Cũng do lần giao hợp tối qua quá mệt mỏi khiến nàng ngủ lại nhà trúc đến tận khi mặt trời lêи đỉиɦ núi, không kịp hứng sương sớm để pha trà cho lão gia và các vị tiểu thư, cũng quá giờ phiên chợ để phụ giúp nhà bếp chuẩn bị điểm tâm sáng. Phụ thân nàng vì vậy mà bị trách phạt, Tôn lão gia cùng các vị tiểu thư đã quen uống trà châm bằng sương sớm, sáng nay không có trà thì tức giận không thôi, tìm nàng mãi không thấy, đành trách phạt phụ thân nàng. Lão gia cùng nhị và tam tiểu thư cảm thương phụ thân Giai Nhã tuổi đã cao nên chỉ phạt trừ vào lương tháng. Duy chỉ có đại tiểu thư, vốn đã không vừa mắt Giai Nhã từ lâu, mượn dịp này, phạt đánh Giai phụ 20 trượng, ông không chịu nổi đòn roi, thi hình chỉ mới gần 10 trượng đã hộc vài ngụm máu to, đang nằm thoi thóp.

Khi Giai Nhã về vừa tới cửa, đã nghe đám nha hoàn nói lại, vội vã đi tìm cũng là lúc phụ thân nàng đã lãnh đến trượng thứ 15. Nàng chạy nhanh đến, đưa mình đỡ gậy cho phụ thân, một đòn giáng xuống, nàng đã thấy toàn thân đau nhói, từng lớp thịt như đang bị xé rách toạc đến rướm máu.

- “Kéo nàng ta ra, tiếp tục thi hình”. Đại tiểu thư Tôn Nhụy thét lớn.

- “Đại tiểu thư, ta xin người, tha cho phụ thân ta. Là ta trốn việc, là ta làm đại tiểu thư phật lòng, người hãy thi hình lên ta. Phụ thân ta tuổi đã cao, không thể chịu nổi đòn roi như vậy”. Giai Nhã nước mắt như mưa, đau đớn cầu xin.

- “Đương nhiên ta phải đánh ngươi, mà cũng đánh luôn cả phụ thân của ngươi”. Tôn Nhụy bĩu môi, nhếch mép cười khinh bỉ.

Giai Nhã tức giận, nàng như điên loạn đẩy mạnh từng người đang cầm trượng thi hình, rồi dùng thân mình che chắn cho phụ thân. Đám nam nhân thấy nàng khóc lóc thảm thương, tay cũng chững lại, nhìn nàng thương cảm.

Tôn Nhụy tức tối, tay vung ra thì một luồng sáng xanh lam xuất hiện, Khổng tước linh sừng sững đứng trước, vương mắt nhìn đã khiến nàng toàn thân như đông cứng. Giờ đây, Giai Nhã không màng gì đến danh dự nữa, nàng cũng không cần quyền lực hay sức mạnh, nàng chỉ mong phụ thân nàng được sống. Nàng cố gắng quỳ gối lết từng bước, níu lấy tà áo của đại tiểu thư, tay nàng rướm máu trên từng ngón nhỏ, vạt áo sau lưng cũng nhiễm đỏ một màu.

- “Cầu xin người, đại tiểu thư. Tha cho phụ thân ta một mạng”. Gia Nhã vô lực cầu xin trong tuyệt vọng.

- “Gϊếŧ hắn”. Tôn Nhụy nhẹ nhàng thốt lên.

Vừa dứt câu, xung quanh không ai kịp thấy gì, chỉ mơ hồ nhận ra có một thân ảnh lướt qua, sau đó thì máu bắn lên tung tóe, một cái đầu rớt xuống nghe rõ tiếng lộp bộp.

- “A…a…a”. Giai Nhã thét lên đến tê tâm liệt phế, tiếng thét vang vọng đến tận núi Bình Mộng.

- “Gϊếŧ nàng ta”. Tiếng nói lạnh lùng tiếp theo ra lệnh.

Khổng tước linh giương mắt khinh bỉ nhìn Giai Nhã, tay hắn vung lên, ánh quanh xanh tiến nhanh về phía nàng. Tầm mắt người thường khó lòng thấy rõ, ánh quang đang chạm đến gần cổ nàng thì đột nhiên bị chặn đứng lại, bật mạnh về phía sau, nghe như thanh âm của 2 lưỡi kiếm đang va chạm vào nhau kịch liệt.

Người ta chỉ kịp nhìn thấy Khổng tước linh bị đẩy lùi, miệng vương một ngụm máu nhỏ, một nam nhân mặc áo ngoài màu trắng vấn đai lưng đính ngọc, tóc màu xám búi trâm cao xuất hiện, ôm lấy Giai Nhã, hắn thương tiếc gọi “Nhã nhi”.

Giai Nhã lúc này tâm như đã chết, mắt vô hồn nhìn về phía đầu phụ thân đang nằm vương vãi dưới nền đất lạnh lẽo. Từng ngón tay đỏ thắm màu máu run rẩy chạm vào khuôn mặt Tử Đằng yếu ớt cất lời “Sư phụ, ta đau”.

Nhìn thấy nữ nhân mình yêu thương toàn thân bê bết máu, hơi thở yếu ớt, thoi thóp như nhành chuông treo trước gió, Tử Đằng cảm thấy đau thấu tâm can, hô hấp như muốn ngừng trệ, lửa giận bốc lên khiến ánh quang xám bạc bao bọc cơ thể càng thêm rực rỡ.

Ngay khi ánh quang của hắn sáng lên, ai nấy xung quanh đều nhận ra Tử Đằng là một linh thú, chỉ có linh thú mới có đặc trưng như thế. Mọi người bắt đầu hô hào, lượng người tò mò đến xem lại càng đông đúc.

Tử Đằng không màng đến xung quanh, hắn đưa miệng mυ"ŧ lấy đầu ngón tay rướm máu của Giai Nhã, rồi nuốt vào từng giọt máu đang vương. Xong hắn lại tự trích tay lấy máu của bản thân nhỏ vào miệng nàng từng giọt, từng giọt.

- “Thất huyết bán linh, thất huyết bán linh. Hắn ta đang liên kết thú linh”. Một kẻ hóng chuyện hồ hởi gào thét.

- “Làm chuyện vô ích, con tiện nhân đó không hề có huyền hồn, ngươi lấy gì để ký gửi linh hồn”. “Không bằng liên kết cùng ta, sẽ mang đến cho ngươi muôn vàn lợi ích”. Tôn Nhụy thèm khát nhìn vào Tử Đằng.

Tử Đằng biết rõ chứ, hắn hiểu rõ hơn ai hết là nàng không có huyền hồn, rằng nàng luôn mong muốn liên kết thú linh. Hắn dùng “Thất huyết bán linh” không mong mỏi có thể liên kết cùng nàng, mà là dùng nó để chia sẻ linh lực giúp nàng bảo toàn mạng sống.

Chính hắn cũng không ngờ rằng, hắn và nàng lại liên kết thành công, “Thất huyết bán linh”, dùng 10 giọt máu cho và nhận linh hồn của nhau, gắn kết quan hệ con người cùng linh thú, uống máu của Giai Nhã xong, hắn cảm nhận được rõ, linh hồn nàng tìm đến bao bọc hắn, ôm trọn lấy hắn, quấn quít, yêu thương. Linh hồn của hắn không bị nhốt tại huyền hồn mà là được hòa quyện cùng linh hồn Giai Nhã. Một khắc ấn màu xám bạc hình sói theo đó được khắc lên tay nàng mà cũng khắc vào tim hắn.

- “Khắn ấn hiện lên rồi, liên kết thành công rồi, là hình sói”. Một thanh niên gần đó lên tiếng.

Đám người hóng chuyện ngày một sôi nổi, bởi trấn Bình Dao vốn tĩnh lặng nay lại có đến 2 người thành công liên kết thú linh, đại tiểu thư Tôn phủ có được Khổng tước linh, vốn là loài linh thú nổi tiếng xinh đẹp nhưng cũng không hiếm gặp, nhưng thú linh của nha hoàn nàng ta lại khác, Lang tộc xưa nay số lượng ít ỏi, lại sống theo bầy đàn, con người khó lòng gặp được huống chi là liên kết thú linh. Lại nói nhân gian tuyên truyền rằng tại Linh Hỏa quốc này, 2 tộc thú linh có sức mạnh to lớn nhất là Phượng tộc và Lang tộc, xưa nay chỉ có những người trong hoàng tộc hoặc danh môn thế gia mới có có hội cùng 2 tộc này liên kết. Vậy mà ở Bình Dao trấn xa xôi này, cũng có cơ hội được thấy hình ảnh tuyệt mỹ này.

- “Ngươi là Lang tộc? Nhưng tại sao con tiện nhân kia có thể liên kết với ngươi, chẳng phải ả không có huyền hồn ư? Ta không tin.” Tôn Nhụy tức tối, tiến tới định nắm lấy tay Giai Nhã xem rõ khắc ấn kia.

Nhưng ả chưa kịp cất bước, cổ đã bị túm gọn, Tử Đằng kịch liệt siết chặt, nhốt trọn không khí không lọt một kẽ hở, Tôn Nhụy hít thở không thông, cổ bị siết chặt đau nhói. Lúc này Khổng tước tâm phiền ý loạn, hắn biết rõ tên lang sói này vốn không tầm thường, uy áp khiến hắn không khỏi sợ hãi, nhưng người liên kết của hắn gặp nạn, việc chưa đánh đã hàng là điều vô cùng sỉ nhục đối với mọi linh thú.

Khổng tước nhanh chóng xông tới, theo tay hắn là ngân châm bay thẳng về phía Tử Đằng. Quang khí của hắn là một ngân châm nhỏ được bao bọc bởi linh khí màu lam, nhìn mỏng nhưng sắc bén. Tử Đằng một tay ôm Giai Nhã, một tay túm chặt cổ Tôn Nhụy, nhẹ nhàng tránh né, rồi ném mạnh Tôn Nhụy về một phía, ả đau điếng hộc một ngụm máu rồi bất tỉnh. Khổng tước linh tức giận vì bộ dáng xem thường kẻ khác của Tử Đằng, trên chiến trận vẫn bình thản ôm chặt nữ nhân, chỉ dùng một tay chiến đấu, không hề chuyên tâm cùng hắn đấu một trận ra hồn.

Khổng tước xoa tay lên ngân châm, linh khí tạo thành sức gió, muốn đâm ngân châm xuống cổ Tử Đằng. Nhưng khi ngân châm gần tới nơi đã bị một lực đẩy vô hình bắn khỏi tay hắn, văng ra ngoài ra rồi gãy vụn thành từng mảnh. Chưa kịp hoàn hồn, Tử Đằng vô thanh vô thức xuất hiện, đứng lơ lững giữa khoảng không, up áp không ngừng đè ép, chân tay Khổng tước run rẩy không ngừng. Tim hắn đập liên hồi, máu như chạy ngược lên não, linh khí hoàn toàn bị ép cho đông cứng lại, tinh thần bắt đầu trở nên mơ hồ. Hắn không ngừng cố gắng vận chuyển linh khí ra toàn thân, nhưng áp lực càng như núi đổ, hắn thổ huyết ngay tức khắc.

Khổng tước lúc này thực sợ hãi, hắn vừa tu luyện tròn một trăm năm để hóa thành hình người, hắn không muốn như các đồng môn trong tộc vì không muốn tìm người liên kết mà chịu nỗi đau dày xéo mỗi ngày, hơn thế mỗi năm còn phải chịu đựng 12 đạo thiên lôi, nếu không đủ sức mạnh có thể bị hủy diệt bởi đạo kiếp ấy bất cứ lúc nào.

Khi ấy hắn đã gặp Tôn Nhụy, thì đồng ý cùng nàng liên kết, bởi cũng mong sẽ hưởng trọn vinh hoa phú quý, đến khi phát triển tiến bậc sẽ hủy kết linh tìm người quyền quý, thích hợp hơn. Nhưng nghĩ thế nào hắn cũng không ngờ được, lại có một linh thú mạnh mẽ thế này tại trấn Bình Dao, hơn nữa còn xui rủi động vào người liên kết của hắn. Hiện tại, Tử Đằng còn chưa mở quang khí đã khiến hắn không tài nào chống đỡ. Đám người xung quanh cũng há hốc mồm vì kinh ngạc.

Không thể chịu chết nơi này, Khổng tước linh dùng sát chiêu, vận toàn bộ linh khí cuối cùng phóng ra 5 ngân châm, phá không bay về phía Tử Đằng rồi phát nổ. Khi ngân châm vừa nổ, cũng là lúc máu tươi trào ra từ miệng, nhưng không phải từ miệng Tử Đằng mà là từ miệng của chính hắn. Hắn cảm thấy lục phũ ngũ tạng bị đảo lộn, cả người văng về phía sau, nằm quằn quại dưới đất.

Tử Đằng không hề rút ra quang khí một lần nào cũng đủ khiến Khổng tước lĩnh giáo được sức mạnh đáng sợ của hắn. Lúc này, Khổng tước vươn tay, định xé rách liên kết cùng Tôn Nhụy.

- “Muốn chạy?” Tử Đằng lạnh lùng phi thân tới đã bẻ gãy cổ Khổng tước, chấm dứt sinh mệnh linh thú tu luyện suốt ngàn năm.