Thập Tam Sát Thủ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thẩm Thăng Y – một nhân vật giống anh hùng mà không hẳn là anh hùng, giống lãng tử mà không hẳn là lãng tử, chống lại tội ác nhưng có thể tha thứ cho kẻ ác, thương yêu mọi người nhưng biết cách cảnh g …
Xem Thêm

Người đến quả nhiên là Vu Khiêm, y trụ thế, ngửa mặt lên: “Ngươi nói coi ngươi là ai?”.

“Tôn Vũ!”.

“?Ngân Kiếm sát thủ?!”. Vu Khiêm Thôi Quần nhất tề giật mình động dung.

Thôi Quần không khỏi siết chặt roi hơn, Vu Khiêm cũng giơ song thủ án trên cán hai thanh đoản kiếm: “Chuyện của Tôn bằng hữu đích thị là chuyện mua bán gì đó, Vu mỗ cũng rất hiểu, chỉ không biết đêm nay đến đây, đối tượng là ai?”.

“Phan Ngọc, Thư Mỵ!”.

“Xem tình hình, Tôn bằng hữu đã đắc thủ?”.

Tôn Vũ chỉ cười.

Thôi Quần cũng cười, cười giận dữ: “Họ Tôn kia, ngươi coi chỗ này là chỗ nào chứ?”.

“Đây cho dù là long đàm hổ huyệt, Tôn mỗ hễ muốn đến là đến”.

“Đáp hay! Vậy ngươi hãy để ta giữ lại!”.

“Chỉ sợ ngươi giữ không được”.

“Ngươi cứ xem ta có giữ được hay không!”. Thôi Quần giận đến cực điểm, vung roi, nhún mình, muốn phóng lên, Vu Khiêm bên kia chợt quát chặn lại: “Chậm đã!”, liền xoay về phía Tôn Vũ: “Tôn bằng hữu dám làm dám chịu, Vu mỗ bội phục, nhưng chuyện này còn phải hỏi cho rõ trước đã!”.

“Muốn hỏi gì thì cứ hỏi”.

“Nghe đồn Tôn bằng hữu gϊếŧ người tịnh không đơn giản chỉ vì hứng thú, còn có quan hệ đến vấn đề tiền bạc, cho nên Vu mỗ muốn hỏi, lần này là ai đã mướn ngươi?”.

Tôn Vũ không nói gì.

“Tôn bằng hữu chi bằng nói thẳng là tốt hơn, nếu không, hừ!”. Vu Khiêm hừ nhẹ, song thủ nắm hai cán đoản kiếm tả hữu.

Tới lúc này, trong khu vườn trước mặt tiểu lâu đã sáng lên mấy trản đèn l*иg, giữa ánh đèn vàng mù, binh khí của đám võ sư hộ viện của Hương gia đã rút ra khỏi vỏ, ồ ạt tràn tới, thêm vào mười mấy người đủ thức đủ dạng trong võ lâm, có người đi đi lại lại trong vườn, có người phóng lên mái ngói, chắc đều là anh hùng hào kiệt mà Hương Tổ Lâu ngày thường kết giao.

Người có thể kết giao với Hương Tổ Lâu, đương nhiên không phải là hạng kém cỏi, thêm vào Vu Khiêm Thôi Quần, Tôn Vũ muốn liều chết xông ra, chỉ sợ không phải dễ.

Một tiếng “Nếu không, hừ!” của Vu Khiêm quả thật có trọng lượng.

Tôn Vũ mục quang loang loáng trong khăn che mặt, đột nhiên hắn cười lên: “Nói thẳng e rằng càng không tốt”.

“Nhưng vô luận là sao, cũng tốt hơn nhiều so với không nói”.

“Vậy thì nghe cho rõ”.

“Là ai?”.

“Hương Tổ Lâu!”. Tôn Vũ nói thẳng.

Vu Khiêm kinh ngạc giật mình, còn chưa kịp làm gì, Thôi Quần bên cạnh thoát miệng hai tiếng “Nói bậy!”.

Tôn Vũ không lý gì tới.

Thôi Quần tựa hồ muốn phát tác, nhưng Vu Khiêm lại ngăn giữ, sau đó hỏi Tôn Vũ :

“Tôn bằng hữu có biết Phan Ngọc là ai không?”.

“Là biểu ca của Thư Mỵ”.

“Còn Thư Mỵ?”.

“Vợ của Hương Tổ Lâu, tẩu tẩu của ngươi”.

“Ngươi biết?”. Vu Khiêm mặt mày đầy vẻ nghi hoặc.

“Ta đương nhiên biết”.

“Vậy...”.

“Ngươi nếu không tin thì hỏi làm chi?”.

Vu Khiêm trầm mặc một hồi, Thôi Quần bên cạnh không nhịn được quát hỏi: “Họ Tôn kia, ngươi nói cho ta biết tại sao lại như vậy?”.

“Muốn biết cũng dễ mà”.

“Dễ làm sao?”.

“Vào phòng xem đi”.

Lời nói của Tôn Vũ còn chưa dứt, Thôi Quần đã xông vào phòng, đúng là người lỗ mãng.

Vu Khiêm bất động, chỉ chăm chăm nhìn Tôn Vũ.

Cũng không tới một khắc sau, Thôi Quần từ trong phòng cắm đầu chạy ra, sắc mặt khó coi dị thường, miệng ấp úng: “Biểu ca biểu muội, đốn mạt!”.

Vu Khiêm nghe nói hơi nhíu mày, đang muốn hỏi gì, Thôi Quần đã phất tay về phía Tôn Vũ: “Họ Tôn kia, ngươi có thể đi rồi”.

“Thứ lỗi không ở lại...”. Thân hình của Tôn Vũ vừa muốn bay lên, Thôi Quần chợt lại quát giữ: “Chậm đã, chuyện đêm nay, tốt hơn hết là ngươi mau quên đi, ngươi là người thông minh, đương nhiên biết cái miệng mình nên làm sao”.

“An tâm, ta luôn luôn không thích nhất là nhiều chuyện, hơn nữa ta luôn luôn quên mau”. Tôn Vũ mục quang loang loáng: “Hiện tại ta có thể đi chưa?”.

“Chậm đã!”. Thôi Quần lại quát giữ lần nữa.

“Còn có gì nữa?”.

“Đại ca của ta đâu?”.

“Ngươi biết chỗ bá phụ của y ở chứ?”.

Thôi Quần gật đầu.

“Bên đó có một cây cầu”.

“Ta cũng biết cây cầu đó”.

“Y ở đầu cầu đợi tin tức”.

“Ồ, ngươi còn phải đi hồi báo?”.

“Nếu các ngươi đi thì đương nhiên không cần đến ta”.

“Đó đương nhiên là không cần đến ngươi, hôm nay ngươi tốt hơn hết là cao bay xa chạy, đừng để ta gặp nữa”.

“Ta từng nghe nói tính khí của ngươi rất lợi hại”.

“Vậy ngươi còn đợi gì nữa?”.

Tôn Vũ cười khằng khặc, toàn thân bắn lên, như mũi tên bắn về phía nóc nhà đối diện.

Hắn quả thật đang cười trong lòng, đêm nay đối với hắn mà nói, quả thật rất thuận lợi, thật đáng để cao hứng.

Đương nhiên hắn cũng biết nếu quả không phải Thôi Quần nắm quyền làm chủ tại trường, mà để Vu Khiêm xử lý, sự tình sẽ không đơn giản như vậy. Chỉ vì Vu Khiêm là một người rất thông minh, rất thích động não.

Nhưng, cho dù là người thông minh nhất, thích động não nhất, nếu hết sự tình này tới sự tình khác cái nào cũng không rõ, cũng thông minh không được, cũng động não không được.

Cho nên y hôm nay chỉ còn nước làm người trợn mắt.

Nhìn thấy Tôn Vũ như con yến tử vừa nhanh nhẹn vừa nhẹ nhàng mau chóng bay qua mấy mái ngói, biến mất trong bóng tối, Vu Khiêm nhịn không được trừng trừng nhìn Thôi Quần: “Tam đệ, đã xảy ra chuyện gì?”.

“Nhị ca muốn biết, chi bằng vào phòng xem đi, tin rằng sẽ dễ dàng biết hơn là để tôi nói, cũng tránh cho tôi phải bực tức nữa”.

Mục quang nghi hoặc của Vu Khiêm xoay về phía gian phòng, chung quy đã cất bước tiến vào phòng.

Quan sát một lượt, Vu Khiêm mới từ trong phòng bước ra, mày nhíu càng chặt, sắc mặt cũng biến thành rất khó coi, nhưng mục quang vẫn rất lãnh tĩnh.

“Kỳ quái”. Miệng y chỉ nói ra hai tiếng, sau đó lại trầm mặc.

“Còn có gì kỳ quái nữa, sự tình đã quá minh bạch rồi”. Thôi Quần mặc mày tức tối.

“Sự tình thật rất minh bạch, nhưng...”.

“Nhưng cái gì?”.

“Tam đệ, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, câu nói đó tin rằng ngươi có nghe qua”.

“Nào chỉ là nghe qua, đơn giản nghe nhàm lắm rồi”.

“Vậy ngươi nghĩ coi, đại ca gốc gác gì, thân phận gì, sự tình trong nhà xảy ra như vậy, ngươi nghĩ y có thể tùy tiện giao cho một chức nghiệp sát thủ không quen biết tường tận đến xử trí sao?”.

“Hoặc giả đại ca không nhẫn tâm tự tay hạ thủ”.

“Tính tình của đại ca ngươi không biết hay sao? Nếu nói y mềm lòng, y bất nhẫn, đó mới là nói chơi”.

“Vậy...”. Sắc mặt Thôi Quần bắt đầu có biến.

“Họ Tôn không phải có nói đại ca đang đợi ở đầu cầu chờ hắn hồi giao tin?”.

“Hắn có nói như vậy”.

“Đó lại càng kỳ quái, Hương gia trang ngọa hổ tàng long, đại ca cũng đã từng khoe như vậy, bản lãnh của họ Tôn, ai dám đảm bảo hắn đến đi tùy ý, có thể không làm kinh động tới bất cứ một ai, có thể hoàn thành phận sự trong một đêm, có thể hồi báo trong một đêm, được, cho dù là Tôn Vũ có thể, cho dù đại ca tin hắn có thể, mà vào giờ này, khí trời này, càng im lặng yên tĩnh, gió lạnh mưa lạnh, chỗ nào không chọn lại chọn đầu cầu. Hà huống cho dù đại ca có tính đúng thời gian, chỉ định địa điểm...”.

“Đại ca lại làm sao biết Phan Ngọc sẽ đến, ở cùng một chỗ với Thư Mỵ?”. Thôi Quần chợt cũng biến thành thông minh.

“Xem tình hình...”. Sắc mặt Vu Khiêm càng khó coi: “Sợ rằng...”.

Thôi Quần liền hỏi: “Sợ rằng cái gì?”.

Vu Khiêm tịnh không hồi đáp, quay đầu về phía đám gia nhân trong vườn phân phó: “Mau đi chuẩn bị đèn l*иg xe ngựa, sau đó canh phòng xung quanh tiểu lâu, trước khi huynh đệ bọn ta quay về, người nào cũng không được bước lên lầu nửa bước”.

Chúng gia nhân nghe lệnh tản khai, chia nhau sắp xếp.

“Vu nhị ca”. Đám giang hồ bằng hữu bên kia không nhịn được: “Có thể dùng đến bọn tôi ở đâu không?”.

Thêm Bình Luận