“Vậy đã như nguyện, ngươi còn muốn gì nữa?”.
“Không sai! Ta đáng lẽ nên thỏa mãn, nhưng trên sự thật, từ lúc ban đầu ta đã lầm, anh hùng không phải là người chồng lý tưởng”.
“Anh hùng nào phải dễ làm, rất nhiều lúc cần phải chiếu cố tới người khác, sau đó mới lo tới mình, nhưng thời gian của anh hùng đâu có nhiều hơn của bất cứ một ai, chiếu cố được người khác, đâu còn thời gian mà lo tới mình?”.
Thư Mỵ rung cảm thở dài: “Ngày tháng y tại ngoại ta không rõ, nhưng ngày tháng ở nhà ta lại có thể đếm được”.
“Vậy y cũng còn có lúc về nhà...”.
“Mỗi lần y về nhà, đều tiền hô hậu ủng, lúc về phòng y luôn luôn khật khưỡng, không tám chín phần thì ít nhất cũng bảy phần say sưa!”.
“Hồi nãy ta thấy y tuy vừa phó yến về, người vẫn còn tỉnh táo, cơ hồ không giống vừa uống rượu...”.
“Vậy thì ngươi có từng lưu ý đến bên hoa sảnh lúc nào cũng sáng choang kia không, nào là hai huynh đệ kết bái của y, còn có đám giang hồ bằng hữu ghé thăm, cho dù y bên ngoài không say, về đến nhà cũng vẫn phải say”.
“Ồ...”. Tôn Vũ thở dài.
Thư Mỵ nhìn hắn, chợt cười lên: “Ngươi rất kỳ quái”.
“Ngươi càng kỳ quái hơn, không ngờ còn có thể nói nhiều như vậy”.
“Không tưởng được người có thể để ta nói”.
“May là lời ngươi nói tịnh không phải là lời lảm nhảm”.
“Đối với ngươi thì đáng lẽ là lời lảm nhảm”. Thư Mỵ lắc lắc đầu, chợt hỏi: “Tại sao ngưo8i hồi nãy lại buông tay, không thừa cơ hội bóp cổ ta chết cho rồi?”.
“Ta không thích, cũng không quen dùng tay gϊếŧ người”.
“Ngươi cầm kiếm không phải dùng tay sao?”.
“Là tay, nhưng sát nhân vẫn là kiếm”.
“Ta không hiểu”.
“Ngươi cũng không cần hiểu”.
“Có phải ngươi sợ tay mình dính máu?”.
“Ta quả thật sợ”.
“Nói vậy ngươi tịnh không tính sát nhân cả đời, đến lúc, ngươi chỉ cần quăng kiếm, người vẫn còn thanh bạch”.
“Tay lại quăng không được... Nói ra tuy đáng cười...”.
“Ngươi chỉ cầu cho tâm an là được”.
Tôn Vũ không khỏi gật đầu: “Ngươi rất thông minh!”.
“Người thông minh lại có thể làm chuyện hồ đồ sao?”.
“Người ta nói tình cảm khiến cho bất cứ một ai mù lòa, người thông minh chắc cũng không ngoại lệ”.
Thư Mỵ không nói gì, một hồi sau chợt thở dài: “Kiếm của ngươi tại sao còn chưa xuất thủ?”.
“Trước mặt ta luôn luôn chỉ có người cầu sinh, không có ai cầu tử, ngươi là ngoại lệ, nãy giờ nói chuyện, ngươi lại thúc thủ chờ chết, bao nhiêu sát cơ của ta không ngờ đã tắt ngóm hết”.
“Vậy ngươi tính sao?”.
“Đợi, đợi ý chí của ngươi băng hội, đợi cho sát cơ của ta hồi phục!”.
“Nếu ngươi không thể như nguyện thì sao?”.
“Ta còn chưa tính tới phương diện đó...”.
“Kỳ thực ngươi cũng không cần thấy khó khăn...”. Thư Mỵ cười buồn bã, chợt rú lên một tiếng.
Tiếng rú kinh hồn! Ngân kiếm của Tôn Vũ không khỏi mất tự chủ đâm ra! Tiếng rú ngưng bặt trong một sát na, kiếm đã phong bế yết hầu!
Cơ thịt bên mặt Thư Mỵ co thắt giật giật, nhưng vẫn còn đang mỉm cười, cười mãn nguyện làm sao, thê lương làm sao.
Tôn Vũ ngây người, dần dần, bàn tay cầm kiếm của hắn bắt đầu run, thân người cũng run. Tuy che mặt, nhìn không thấy biến hóa biểu tình trên mặt, nhưng biểu lộ của đôi mắt đủ để cho thấy sự phức tạp trong nội tâm tình tự của hắn, cũng không biết là thương tiếc, là bội phục, hay là kinh ngạc.
Kiếm run rẩy thoát ra khỏi yết hầu của Thư Mỵ.
Thư Mỵ ngã xuống, vẫn còn cười. Tôn Vũ càng run rẩy, vụt xoay mình đi, song thủ chống trên mặt bàn, cúi đầu, yết hầu khục khục, tựa hồ muốn ói, nhưng không ói, hắn chỉ cảm thấy muốn ói.
Lần đầu gϊếŧ người, hắn cũng từng có cảm giác đó, sau đó, lần thứ nhì, lần thứ ba...
tay hắn càng lúc càng kiên định, tâm hắn càng lúc càng tê dại, đối với chuyện gϊếŧ người hắn đã không còn cảm giác nữa, cả hắn cũng kỳ quái giờ này ngày này mình không ngờ còn có thể rung động vì sát nhân, tại sao? Tại sao lại như vậy?
Hắn nhịn không được quay lại nhìn Thư Mỵ.
Giữa ánh đèn mù mờ, mặt Thư Mỵ đã trắng nhợt, áo trong đỏ, máu tươi phún ra từ yết hầu của nàng càng đỏ hơn. Máu còn nóng, tình của nàng nghĩ chắc cũng còn chưa lạnh.
“Là ngươi sai, là Phan Ngọc sai, hay là Hương Tổ Lâu sai?”. Tôn Vũ thở dài, lại ngồi xuống.
Ngoài tiểu lâu lúc đó truyền vào tiếng phần phật của y phục xé gió!
Tôn Vũ thân hình vừa ngồi xuống liền đứng phắt dậy. Hắn biết lần này mình đã sai lầm, lúc Thư Mỵ ngã xuống, mình nên ly khai, đêm vắng như vầy, tiếng rú như vầy, làm sao không kinh động đến người ta!
Hắn rời khỏi ghế, thấp người phóng đến bên cửa.
Nói về tùy cơ ứng biết, hắn quả thật hơn người, tiếng y phục xé gió đến từ phương hướng cửa sổ, cho nên hắn tuy vào qua đường cửa sổ, lại không qua cửa sổ mà đi ra, đèn lửa tuy sáng tỏ, nhưng nếu thổi tắt đèn, không còn nghi ngờ gì nữa, là nói cho người ta biết mình còn lưu lại trong phòng, cho nên hắn không đυ.ng tới đèn đuốc, đã còn đèn lửa, muốn di chuyển thân hình, bóng mình không khó gì bị hằn chiếu trên giấy dán cửa, cho nên hắn thấp mình.
Đang lúc thảng thốt có thể nghĩ tới bao nhiêu chuyện đó, thử hỏi có mấy ai?
Tiếng xé gió càng gần, tiếng hò hét theo liền.
“Tẩu tẩu, đã xảy ra chuyện gì?”.
Tôn Vũ đương nhiên không thể hồi đáp, giữa tiếng quát tháo hắn đã đẩy then cửa lên.
Tiếng xé gió đồng thời hạ xuống, hai người chia nhau bộc phát về phía cửa sổ và cửa!
Cũng cơ hồ cùng một lúc, nửa người Tôn Vũ đã nhoáng khỏi cửa phòng, chính đang nghênh hướng người lao tới cửa phòng.
Tôn Vũ thân thủ tuy nhanh, người đến mắt cũng không chậm.
“Ai đó!”. Tiếng quát hung dũng, người đến hữu chưởng quét ngang hông, rút ngọn Lôi Thần Cương Tiên dài bốn thước sáu ra, mười ba đốt, thân hình tựa như bảo tháp vừa hạ xuống lại bay lên.
Tôn Vũ không nói gì, càng không thoái lùi.
“Đêm khuya bịt mặt đến đây, tất không có ý tốt, được, ăn một roi của ta rồi nói sau!”. Tiếng cười như phích lịch vang vọng, người đến roi cũng đến, ô quang loang loáng, tà tà nhắm ngay đầu Tôn Vũ chẻ xuống!
Thân người Tôn Vũ tựa hồ nhẹ nhàng như cành liễu, roi chưa đến, người đã theo gió phất phơ, bay đến bên lan can không xa.
Người đến cũng không buông tha, mau chóng ép về phía lan can, roi thứ nhì!
Gã đã nhanh, nhưng Tôn Vũ càng nhanh hơn!
Roi vừa quật xuống, lan can bị vỡ một mảng lớn! Nếu roi quật trúng người, còn gì để nói nữa!
Người đến thu giữ thế roi, ngước mắt nhìn, chỉ thấy Tôn Vũ tay nắm xà nhà, thân giắt giữa khoảng không.
“Hảo thân thủ!”. Gã không khỏi thoát miệng khen một tiếng.
“?Lôi Tiên? Thôi Quần?”.
“Ngươi cũng biết Thôi Quần ta?”.
Tiếng còn chưa dứt, người vốn phóng về phía cửa sổ vì nghe tiếng quát cũng đã đổi hướng sang đây.
Hai bên thái dương gồ ghề, xương gò má nhô cao, cả thân thể cũng gầy gò hơn Thôi Quần, nhưng cử chỉ hiển nhiên mẫn tiệp hơn.
Hai bên hông giắt hai đoản kiếm, song thủ của y lại không không.
“Xem ám khí!”. Song thủ của y búng ra, tựa hồ giữa những ngón tay đột nhiên bay ra điểm điểm hàn tinh!
Tiếng xé gió bén nhọn làm tê liệt bầu đêm sâu tĩnh lặng! Tôn Vũ cơ hồ đồng thời buông tay đang nắm xà, lăng không lộn một vòng tránh ra.
Hắn vốn hơi dựa mình vào một cây cột, cái lộn người đó đã chuyển mình sang bên kia cột, tay lại thò ra nắm xà nhà, nhưng người đã ở đằng sau cột.
Hắn mới giăng mình, bên kia ám khí cũng đã đánh tới, nhất tề ghim chặt trên cột, là mười hai mũi sủy thủ tiễn dài cỡ bàn tay!
Tên đâm phập vào trụ sâu cả tấc, kết hợp thành hai hàng, bằng vào tài nghệ của Tôn Vũ, sợ rằng cũng không dễ gì ứng phó, mà hắn lại luôn luôn không làm chuyện gì không nắm chắc, cho nên hắn thà ly khai.
Hắn cười một tiếng: “?Thần Thủ? Vu Khiêm?”.