Thập Tam Sát Thủ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thẩm Thăng Y – một nhân vật giống anh hùng mà không hẳn là anh hùng, giống lãng tử mà không hẳn là lãng tử, chống lại tội ác nhưng có thể tha thứ cho kẻ ác, thương yêu mọi người nhưng biết cách cảnh g …
Xem Thêm

Gã hy vọng người cuối cùng Thẩm Thắng Y tìm đến là gã!

Huyết chiến liên miên, Thẩm Thắng Y cho dù thân đúc bằng sắt cũng khó lòng chi trì!

Nếu người cuối cùng Thẩm Thắng Y tìm đến là gã, Thẩm Thắng Y cho dù chưa chết, gã tự tin bằng vào thiết phiết của gã cũng có thể gϊếŧ chết Thẩm Thắng Y!

Gã cười, đây mới là chỗ sâu kín nhất trong vùng lau sậy.

* * * * *

Mưa giảm nhẹ.

Thanh y nhân chợt lắc đầu.

“Ôn Bát tham sinh, Phong Lâm đa nghi, tham sinh tất sợ chất, sợ chết tất sẽ chết!”

“Đa nghi tất nhiên quáng quàng mục tiêu, Thẩm Thắng Y chưa thấy đâu, tâm thần của Phong Lâm sợ rằng đã tự động loạn trước, đi đời!”.

“Hai người đó sợ rằng không giúp được ta bao nhiêu!”.

* * * * *

Phong Lâm quả thật đa nghi! Thân người hắn cúi phục giữa một bụi lau, song thủ của hắn nắm đầy ám khí!

Đôi tròng mắt của hắn không ngừng láo liên, di động!

Tâm thần của hắn như dây cung kéo căng, tuy chưa động loạn, chưa đi đứt, dĩ nhiên đã sắp “bựt” tung, động vào là phát ra ngay!

Con người hắn đáng sợ nhất là dưới trạng thái đó!

--- Bụi lau đằng trước không phải đang lục đυ.c sao?

Mục quang của Phong Lâm co thắt lại!

--- Không phải có người đang rẽ lau đi ra sao?

Đôi mắt của Phong Lâm trợn trừng, hét lên một tiếng, thân người như mũi tên rời dây cung phóng khỏi bụi lau, song thủ phất loạn, ám khí đầy tay bay bắn ra!

Tiếgn thét thảm vang vọng!

Một người từ trong bụi lau loạng choạng ngã ra!

Thân hình của Phong Lâm từ giữa không trung hạ xuống, cười cuồng dại!

Tiếng cười chợt ngưng bặt, đôi mắt của Phong Lâm trợn tròn!

“Ôn Bát gia!”. Hắn thoát miệng la lên, mắt miệng trợn tròn há hốc ngẩn người!

Người đó không ngờ lại là Ôn Bát gia!

Ám khí của Phong Lâm tịnh không đánh hụt, toàn bộ ghim trên mình Ôn Bát gia!

Ôn Bát gia vừa đau đớn, vừa kinh ngạc!

“Cồn cát tịnh không phải chỉ thông với nhau bằng thủy lộ!”.

“Bọn ta bị gạt... bị gạt...”. Câu nói thứ nhì miễn cưỡng nói xong, Ôn Bát gia tắt thở!

Ám khí của Phong Lâm vốn không giữ mạng cho ai!

Phong Lâm lại thừ người ra!

“Y dám gạt ta!”. Trên mặt hắn đột nhiên trào dâng vẻ oán độc!

Bụi lau lại động đậy!

Phong Lâm tựa như chưa phát giác!

Hắn đột nhiên cảnh giác!

Song thủ của hắn vừa mới án trên bao da đựng ám khí, một luồng kiếm quang chói lòa đã xé gió bay bắn sang!

Phong Lâm thất kinh thất sắc, rên hừ một tiếng, toàn thân bay vụt đi, bay vào bụi lau sau lưng!

Một đường máu theo thân hình bay bắn của Phong Lâm rắc rơi!

Thẩm Thắng Y thu kiếm lại!

Mũi kiếm có máu, không ít, cũng không nhiều!

Chàng nhíu nhíu mày, hoành kiếm trước ngực, tiến vào bụi lau!

Bụi lau đó cao quá, dày quá, lại tối quá!

Vùng lau sậy đó thông đến đâu?

* * * * *

Thanh y nhân đang nhíu mày!

Y đã nghe thấy tiếng rú của Ôn Bát gia, tiếng thét của Phong Lâm!

“Nơi Ôn Bát gia và Phong Lâm đặt mình cách Thẩm Thắng Y không xa!”.

“Ôn Bát đã chết, Phong Lâm sợ rằng cũng khó toàn mạng, nhất cử trừ khử cả hai người, thương thế của Thẩm Thắng Y lẽ nào không nặng?”.

“Ài, phải xem một kiếm của Thường Tam Phong đã!”.

* * * * *

Trong bụi lau tịnh không có đường đi.

Thẩm Thắng Y giơ kiếm vẹt lau, từng bước tiến tới!

--- Hắn đã bị thương, hắn còn chưa chết, hắn đi đâu?

Thẩm Thắng Y trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

--- Hắn rành dùng ám khí, trong bụi lau không dễ né tránh, ta nhất định phải cẩn thận!

Chàng thận trọng từ từ chém vẹt lau sậy dày kín.

Lau sậy vừa tẻ ra, bên trong xuất hiện một khuôn mặt, một khuôn mặt xa lạ!

Thường Tam Phong!

Thẩm Thắng Y bàng hoàng, Thường Tam Phong cả cười!

Hàn quang nhoáng lên!

* * * * *

Thanh y nhân đổi phương hướng đứng.

Phương hướng đó đối diện bên tiếng rú của Ôn Bát gia, tiếng thét của Phong Lâm truyền đến.

“Thường Tam Phong tâm tư tinh mật hơn, chắc có cơ hội tung một kiếm xuất kỳ bất ý!”.

Trong mắt thanh y nhân dâng tràn hy vọng!

* * * * *

Một kiếm xuất kỳ bất ý của Thường Tam Phong đã xuất thủ!

Kiếm nếu từ trên đâm xuống, kiếm nếu đâm ngang ngực, kiếm của Thẩm Thắng Y giăng ngang trước ngực, bằng vào thân thủ của chàng, thật không khó lòng hóa giải.

Một kiếm của Thường Tam Phong lại từ dưới đâm lên!

Thẩm Thắng Y đang lúc kinh hoảng, miễn cưỡng còn có thể tạt bước tránh chỗ yếu hại nơi hạ bàn, nhưng chân phải vô luận tránh né thế nào cũng tránh không khỏi, một kiếm của Thường Tam Phong đã rạch lên đùi phải của chàng!

Máu tươi phún ra như suối!

Thẩm Thắng Y chân không khỏi nhũn ra!

Vết thương dưới một kiếm đó thật rất nặng!

Kiếm thứ hai của Thường Tam Phong đâm tiếp theo!

Thẩm Thắng Y hừ nhẹ, gắng gượng nhún chân trái, thân hình bay về phía trái, ngã vào vùng lau sậy, cuối cùng đã tránh khỏi kiếm thứ ba của Thường Tam Phong, người lại đã té quỵ!

Thường Tam Phong cười đanh ác, lấn tới, tung liên tục mười hai kiếm, truy sát Thẩm Thắng Y!

Thẩm Thắng Y cả đứng cũng đứng không nổi, trong lòng chàng còn lo sợ gì nữa?

Thẩm Thắng Y ngã dưới đất, có thoái cũng không thể thoái!

Chàng cũng tịnh không nghĩ đến thoái lùi, hữu thủ xoay kiếm, như ánh chớp đón lên!

Song kiếm lập tức va chạm hợp lại!

Hàn quang loang loáng, lau sậy nghiêng ngã đứt đoạn bay bắn!

Thẩm Thắng Y chống đỡ mười hai kiếm, không ngờ còn đủ sức hồi trả ba kiếm!

Hữu thủ của chàng tuy không bằng tả thủ, Thường Tam Phong vẫn không thể địch lại!

Ba kiếm phản kích đó, Thường Tam Phong chỉ có thể tiếp đỡ hai kiếm, kiếm thứ ba đâm trúng bụng dưới của gã!

Kiếm còn chưa đủ thước tấc, kiếm không thể đâm sâu, Thường Tam Phong biến sắc, gã biết mình đã sai!

Chỗ đáng sợ của Thẩm Thắng Y tịnh không phải là chân chàng, mà là kiếm của chàng, gã chỉ bất quá đả thương chân của Thẩm Thắng Y, làm sao có thể nghĩ Thẩm Thắng Y không còn năng lực tái chiến được? Làm sao có thể tự phụ mình thắng chắc?

Ý nghĩ đó còn chưa lướt qua đầu Thường Tam Phong, Thẩm Thắng Y đã phóng vụt dậy từ dưới đất!

Người và kiếm lập tức hóa thành một đạo cầu vồng bắn về phía Thường Tam Phong!

Chỉ nhìn thấy kiếm thế, Thường Tam Phong đã teo gan, gã thất kinh la lên, xung thiên vội vàng bay ra!

Kiếm quang từ dưới bay qua, một vùng lau sậy tan nát giữa kiếm quang!

Thẩm Thắng Y chân trái nhún một cái, kiếm thế vừa biến, cả người lẫn kiếm rượt theo!

Khinh công của Thường Tam Phong không ngờ không tệ, lướt qua những bông lau dao động lắc lư phóng đi!

Khinh công của Thẩm Thắng Y vốn vượt xa Thường Tam Phong, nhưng chỉ có thể sử dụng chân trái, tự nhiên chịu kém, chỉ có thể rượt theo sau Thường Tam Phong, khoảng cách lại có gần một trượng!

Thường Tam Phong đương nhiên cảm thấy kiếm khí sau lưng rát thịt, làm sao dám quay đầu, liều mạng lướt đi!

Hai người bay rượt trên vùng lau sậy, trên bông lau, giống như hai con nhạn giật mình bay lên!

Nhạn bay, bay đi đâu?

* * * * *

Thanh y nhân trong Thu Tuyết am đã nhìn thấy hai con nhạn đó, cũng biết hai con nhạn đó bay về phương nào.

Y nhìn hai con nhạn đó không nháy mắt.

Phảng phất muốn tìm tòi gì đó.

Thình lình y cười lên! Cười thỏa mãn!

“Thẩm Thắng Y chỉ dùng hữu thủ sử kiếm! Tả thủ tất nhiên đã bị trọng thương, tả thủ của y không thể dụng kiếm, y không còn đáng sợ gì!”.

Thêm Bình Luận