Thẩm Thắng Y mới vừa đỡ một mũi chĩa ba trong hữu thủ của Phóng Thiên Long, chĩa ba trong tả thủ đã đâm tới, từ một góc độ không thể tưởng tượng được rạch phá y phục lẫn cơ thịt của chàng!
Một luồng máu tươi phún ra dưới nước, nổi lên mặt nước!
* * * * *
Mắt thanh y nhân đương nhiên không thể nhìn xa đến như vậy, y nhìn không thấy máu tươi nổi lên mặt nước, cũng vô phương biết được tình hình dưới nước, nhưng mục quang của y vẫn không chớp ngưng chú bên mặt nước xa xa phía đó!
“Thẩm Thắng Y dưới nước mười thành võ công chắc chỉ còn lại tám thành, Phóng Thiên Long chắc có ba thành cơ hội chiến thắng!”.
“Ba thành tất bại, tám thành tất thắng!”.
“Thẩm Thắng Y tất bị thương, Phóng Thiên Long tất phải chết!”.
Thanh y nhân trầm ngâm, khóe miệng hé một nụ cười lãnh khốc!
* * * * *
Mảnh thuyền bể nát vẫn còn trôi dạt trên mặt nước.
Nước bắn tung toé, một người chợt ló lên bên cạnh thuyền!
Thẩm Thắng Y!
Trên mình Thẩm Thắng Y tối thiểu cũng có mười vết thương. Nhưng thân thủ vẫn linh hoạt, hữu chưởng xoay một cái, đập lên mảnh thuyền!
Mảnh vỡ chìm xuống, thân người cao gầy của Thẩm Thắng Y như mũi tên bắn ra khỏi mặt nước lao lên giữa trời!
Phóng Thiên Long cơ hồ cũng đồng thời nổi lên mặt nước!
Gã thật không nên nổi lên!
Thẩm Thắng Y giữa không trung gập hông, thân người cao gầy lại phóng xuống!
Kiếm đi trước, kiếm như ánh chớp đánh xuống!
Phóng Thiên Long mới vừa nhận rõ Thẩm Thắng Y đang ở đâu, ánh chớp đã đánh lên người gã!
Nước dợn trào, người và kiếm của Thẩm Thắng Y như ngọn bút đâm phập xuống nước!
Một cột máu tươi đỏ chót liền trào lên mặt nước!
Một người nổi lên theo, rẽ nước hòa máu, bơi về phía cồn cát gần đó.
Là Thẩm Thắng Y? Hay là Phóng Thiên Long?
* * * * *
“Phóng Thiên Long chết chắc!”.
Nụ cười lãnh khốc của thanh y nhân vẫn còn bên khóe miệng, vẫn chưa tiêu tán!
“Ân Khai Sơn chắc đã chuẩn bị ứng chiến!”.
* * * * *
Ân Khai Sơn đang chuẩn bị ứng chiến!
Gã nhìn thấy Thẩm Thắng Y nổi lên khỏi mặt nước, nhìn thấy Thẩm Thắng Y bơi về phía cồn cát gã đang núp!
Mắt gã bắt đầu trợn to, gân xanh trên lưng bàn tay gã bắt đầu vồng lên, bộ râu xồm của gã cũng dựng lên!
Người gã giống như một con sư tử, một con sư tử đang thu mình thủ thế chực chờ!
Gót chân Thẩm Thắng Y đã tiếp xúc mặt đất.
Chàng thở phào một tiếng, từng bước từng bước lội lên!
Nước ngập tới ngực chàng, ngước còn tới hông chàng, nước chỉ còn tới đầu gối!
Đột nhiên chàng nhìn thấy một cái bóng khổng lồ trong nước.
Mục quang của chàng vừa ngước lên, tiếp xúc liền một đôi mắt như dã thú, một người như con sư tử!
Ân Khai Sơn!
Khai Sơn cự phủ của Ân Khai Sơn giơ lên!
Một tiếng gầm chấn động khônggian, thân người Ân Khai Sơn như con sử tử phóng tới!
Nước bắn tung tóe!
Ân Khai Sơn rơi trước mặt Thẩm Thắng Y, song cước vừa chạm vào nước, cự phủ đã quật ra xé gió vù vù kinh hồn!
Thẩm Thắng Y vội nghiêng người, cự phủ lướt qua ngay trên đỉnh đầu chàng!
Một chỏm tóc liền đứt đoạn!
Một cự phủ bén làm sao!
Kiếm càng bén hơn, kiếm quang đã bay lên!
Thẩm Thắng Y vừa xuất thủ đã tung ra ba bảy hai mươi mốt kiếm!
Ân Khai Sơn không ngờ cũng không chậm, lật búa giữ trước ngực, đỡ liền hai mươi mốt kiếm!
Múa đè sát thân, căn bản là một cái khiên!
Búa vừa rời thân, lại chém vù vù!
Ân Khai Sơn liền hoàn lại bảy búa!
Thẩm Thắng Y liền đón đỡ bảy búa! Tả thủ bị chấn động đến tê dại!
Ân Khai Sơn nếu không có thần lực ngàn cân thì đâu có dùng được Khai Sơn cự phủ đó!
Thẩm Thắng Y lập tức cảm thấy hoảng kinh!
Ân Khai Sơn lại liền tung ra bảy búa!
Gã chỉ hy vọng Thẩm Thắng Y cứng cỏi tiếp đón bảy búa đó!
Thanh thế của bảy búa đó còn hãi người hơn!
Thẩm Thắng Y nếu tiếp bảy búa đó, tả thủ của chàng đừng hòng nhấc lên nổi nữa!
May là chàng cả một búa cũng không đón đỡ, chỉ tận lực lợi dụng sở trường của mình!
Tốc độ của kiếm là sở trường của chàng, thân hình khinh tiệp nhanh mãnh cũng vậy!
Chàng tránh né bảy búa đó, đổi phương vị với Ân Khai Sơn, chàng đột nhiên nhấc chân, nhắm bờ chạy đi!
Ân Khai Sơn ngây người, nước rào rạt bay bắn!
Thân hình của Thẩm Thắng Y linh hoạt quá!
Ân Khai Sơn cả một chút cơ hội tung một búa tặng Thẩm Thắng Y cũng không có!
Vừa đến bờ, thân hình của Thẩm Thắng Y càng khinh tiệp, nhún chân một cái, người bay lộn một vòng giữa không trung, rơi giữa đám lau sậy ngoài ba trượng!
Đám lau sậy đó chỉ tới hông, bông lau trắng phau phau, Thẩm Thắng Y như đang dìm mình giữa biển tuyết vậy.
Ân Khai Sơn không buông tha, rượt vào biển tuyết!
Gió lất phất, bông lau dợn thành từng đợt từng đợt sóng tuyết, ý thu càng ray rứt!
Thẩm Thắng Y không động nữa, đứng nguyên tại chỗ!
Ân Khai Sơn liếc thấy, cước bộ cũng từ từ lại!
Từng bước, từng bước, gã mỗi một bước càng lúc càng trầm trọng!
Khí lực toàn thân gã đã ngưng tụ!
Khai Sơn cự phủ một khi tung ra, tất lại càng kinh hồn!
Búa giơ lên, khoảng cách còn chưa tới hai trượng!
Thẩm Thắng Y đột nhiên vung kiếm, chém vào đám bông lau như hoa tuyết kia!
Thẩm Thắng Y thuận gió, Ân Khai Sơn nghịch gió!
Bông lau bay lên, theo gió bay về phía mắt mũi Ân Khai Sơn!
Ân Khai Sơn không lý gì tới, tiếp tục ép tới!
Thẩm Thắng Y lại tung kiếm, tung kiếm, tung kiếm.
Bông lau nhất thời bay lượn mù trời, tựa như bão tuyết mịt mù ụp về phía Ân Khai Sơn.
Ân Khai Sơn tới giờ mới thất kinh!
Gã dõi mắt nhìn, trước mắt toàn là bông lau bay lượn như tuyết trắng!
Thẩm Thắng Y không ngờ tựa như ẩn mình trong hoa tuyết!
Ân Khai Sơn vừa sợ vừa giận, gầm gừ phóng vụt thân hình lên, lao về phía Thẩm Thắng Y!
Một nhúm bông lau đúng lúc đó đập lên mặt Ân Khai Sơn!
Ân Khai Sơn thét lớn, vung búa!
Bông lau bay tứ tán, bông lau trắng như tuyết đột nhiên quá nửa biến thành đỏ như máu!
Tiếng thét chợt đứt đoạn, yết hầu của Ân Khai Sơn máu tươi phún trào, cả người lẫn búa ngã quỵ giữa bụi lau, giữa bông lau!
Thẩm Thắng Y đứng bên cạnh người Ân Khai Sơn, tả thủ chĩa kiếm xuống đất, mũi kiếm máu nhỏ giọt giọt!
* * * * *
Mục quang của thanh y nhân đã chuyển về phía cồn cát.
Y không nhìn thấy một kiếm quỷ dị tuyệt luân của Thẩm Thắng Y, cũng không nghe thấy tiếng thét tuyệt mệnh của Ân Khai Sơn!
Y lại đang cười lạnh!
“Thẩm Thắng Y cho dù đã bị Phóng Thiên Long đả thương dưới nước, Ân Khai Sơn cũng không thể là đối thủ của y!”.
“Trước ngọ nhất định sẽ có mưa!”. Y ngước nhìn trời, nụ cười trên mặt càng lạnh :
“Trước ngọ không biết Thẩm Thắng Y sẽ ra sao?”.
* * * * *
Trước ngọ quả nhiên có mưa, mưa lớn!
Thẩm Thắng Y đứng giữa bụi lau, giữa mưa lớn.
Vết thương trên người chàng đã băng bó xong, chàng còn ngủ một giấc ngon lành trong bụi lau!
Vừa tỉnh dậy, toàn thân chàng lại tràn đầy hoạt lực, người lại ở trạng thái đăng phong!
Lúc nên nghỉ, chàng nghỉ liền.
Lúc còn có cơ hội có thể nghỉ ngơi, chàng cũng tuyệt không bỏ qua, chàng cũng nhất định nghỉ ngơi.
Chưa tới lúc tất yếu, chàng tuyệt không xuất chiến dưới tình hình tâm lực mệt mỏi.
Xuất chiến dưới tình hình như vậy, chàng biết cơ hồ là cười cợt với sinh mệnh của mình.