Thập Tam Sát Thủ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thẩm Thăng Y – một nhân vật giống anh hùng mà không hẳn là anh hùng, giống lãng tử mà không hẳn là lãng tử, chống lại tội ác nhưng có thể tha thứ cho kẻ ác, thương yêu mọi người nhưng biết cách cảnh g …
Xem Thêm

“Y nếu cả người lẫn kiếm đều ở trạng thái đăng phong, chín người bọn ta ai có thể nắm chắc phần thắng?”.

Không ai hồi đáp.

“Ai?”. Thanh y nhân hỏi nữa!

Tiếng cười khủng bố của Biên Bức bỗng vang lên: “Ta vốn không tin có người lợi hại như vậy, nhưng trước tiên là Liễu Triển Cầm, rồi Cao Hoan, Bất Liễu, Trương Phượng, cả ta cũng không dám tự phụ tất thắng được!”.

“Còn Ôn Bát gia ngươi?”.

“Người đừng có ghim ta có được không?”. Ôn Bát gia thở dài: “Ngươi biết rõ thiết phiến của ta đâu có bằng song trảo của Biên Bức”.

“Trên cồn cát có thể khác!”. Thanh y nhân quay lại đề tài: “Thẩm Thắng Y trước sau liên chiến chín người, y một khi thụ thương, người sau sẽ có thêm một phần cơ hội thủ thắng!”.

“Có lý!”.

“Thẩm Thắng Y cũng là người, là người có máu có thịt, không phải đúc bằng sắt, đánh đi đánh lại, bị thương đi bị thương lại, nếu không có thời gian điều dưỡng, ngươi không gϊếŧ y, tự y cũng phải ngã!”.

“Đúng!”.

“Trừ phi bọn ta chín người cả bản lãnh đả thương y cũng không có!”.

“Nếu quả là như vậy, chín người bọn ta cứ cầm đao cắt lên cổ mình cho xong!”.

“Là Thẩm Thắng Y phải bị thương! Phải chết”. Thanh âm của thanh y nhân cất cao: “Y gϊếŧ được người đầu tiên, gϊếŧ được người thứ hai, vị tất gϊếŧ được người thứ ba, người đầu tiên tuy chết, người thứ nhì tuy chết, người thứ ba vị tất sẽ chết!”.

“Người thứ nhất gặp xui, người thứ nhì gặp xui, người thứ ba trở đi may mắn, nói tuy nói là mệnh trời, đối với người đầu tiên và người thứ nhì mà nói, không tránh khỏi...

khục khục”. Tào Kim Hổ ho húng hắng: “Không tránh khỏi quá không công bình!”.

“Quả thật không công bình!”. Thanh y nhận lập tức tiếp lời: Cho nên kế hoạch của ta còn có một điều kiện kèm theo!”.

“Xin nói!”.

“Chín người bọn ta, mỗi người bỏ ra một ngàn một trăm mười một lượng vàng, tổng cộng một vạn lượng, thưởng cho người người gϊếŧ chết Thẩm Thắng Y!”.

Trong bóng tối lại một màn tĩnh lặng.

“Ngàn lượng vàng tuy không phải là một con số nhỏ, ta vẫn có thể bỏ ra, vấn đề là...”. Ôn Bát gia trầm ngâm: “Cái đầu của Thẩm Thắng Y tên tiểu tử đó có đáng giá tiền đó không?”.

“Đáng!”. Tào Kim Hổ cười: “Thêm một vạn lượng vàng đó, chín người bọn ta tất sẽ phấn chấn hơn nhiều, vô luận là ai là người đầu tiên đυ.ng phải Thẩm Thắng Y, đều tất nhiên sẽ kiệt tận toàn lực, nói không chừng trận đầu tiên Thẩm Thắng Y sẽ chôn thân trên cồn cát, chỉ không tới một ngàn hai trăm lượng vàng có thể mua được an toàn sinh mạng cho mình, mình lẽ nào nói không đáng giá?”.

“Một sát thủ vạn lượng vàng, cũng là một thứ vinh diệu!”.

“Có danh có lợi, vậy mới có ý nghĩa!”.

“Trên nguyên tắc các ngươi đều đã đồng ý?”. Thanh y nhân hỏi lại.

Không ai nói gì.

Không nói là mặc nhận. Không nói là đồng ý!

Nói là biểu thị có dị nghị.

Biên Bức có dị nghị.

“Ta không đồng ý!”. Biên Bức liền hắng giọng: “Tiếc là ta thật không thể bỏ ra ngàn lượng vàng, người ta gϊếŧ tuy không ít, chỉ tiếc ta luôn luôn gϊếŧ người không phải vì kiếm tiền, ta gϊếŧ người chỉ bất quá vì thích mùi vị của máu tươi!”.

“Mùi vị của máu tươi!”. Nói một lần nữa, Biên Bức khằng khặc phá lên cười!

Tiếng cười khủng bố làm sao!

Không khí quanh quẩn nhất thời đều tựa như đông kết!

“Chỉ cần người đừng cười nữa, phần của ngươi coi như để ta lo!”. Thanh y nhân thở dài.

Ôn Bát gia liền hỏi theo: “Một vạn lượng đó xử trí làm sao?”.

“Lấy hết ngân phiếu bỏ trong một cái hộp!”.

“Cái hộp đó xử trí làm sao?”.

“Đem nó đặt trong Thu Tuyết am giữa những cồn cát bao quanh thì sao?”.

“An toàn không?”.

“Có ta ở đó!”.

“Ngươi ở Thu Tuyết am?”.

“Phải!”.

“Vậy...”.

“Thu Tuyết am ở giữa cồn cát, Thẩm Thắng Y chèo thuyền đến, vừa vào phạm vi cồn cát, Thu Tuyết am đã lọt vào mắt liền, không khó gì phát hiện ra ta trong am, không khó gì người đầu tiên bị tìm đến là ta!”.

“Ngươi có nắm chắc tất thắng không?”.

“Ta không có!”.

“Vậy thì tại sao?”.

“Trông mong là người đầu tiên xuất chiến Thẩm Thắng Y!”.

“Tiền ngươi bỏ ra nhiều hơn người khác, liều mạng ngươi cũng muốn liều mạng trước người khác, khà khà, ta thật đoán không ra trong hồ lô của ngươi bán thuốc gì đó?”.

“Ngươi hoài nghi?”.

“Ít nhiều!”.

“Ngươi có bao giờ đang lúc đạt tới đỉnh điểm quyền lực bị người ta đánh bại chưa?”.

“Tựa hồ là chưa...”.

“Ngươi có tưởng tượng được tư vị bị người ta đánh bại đang lúc đạt tới đỉnh điểm quyền lực không?”.

“Ừm...”.

“Ngươi có biết lúc ta đang đạt tới đỉnh điểm quyền lực đã bại dưới kiếm của Thẩm Thắng Y không?”. Giọng nói của thanh y nhân từ từ khích động lên.

“...”. Ôn Bát gia cả một tiếng cũng không nói ra.

Chuyện đó cơ hồ ai cũng biết rõ, thanh y nhân đề khởi lại, gã làm sao mà không biết lý.

“Ta ôm hận năm năm, đợi đến ngày nay!”. Giọng nói của thanh y nhân càng khích động: “Hôm nay năm năm sau, võ công của y tuy càng cao thâm khôn lường, năm năm nay ta cũng không phải tay trắng, huống hồ chính như Phóng Thiên Long đã nói, thêm sự khích lệ của một vạn lượng vàn, bản lãnh của một người tất nhiên sẽ lợi hại hơn nhiều!”.

“Lẽ nào ngươi có quyết tâm như vậy, bọn ta nếu cả chuyện này cũng không giúp tay, không thành toàn, đâu còn là bằng hữu nữa!”. Khẩu khí của Ôn Bát gia lần này lại đổi chiều, không ngờ còn hỏi thêm một câu giùm thanh y nhân: “Còn Phóng Thiên Long?”.

“Người thứ nhì Thẩm Thắng Y tìm đến là ta thì càng tốt!”. Phóng Thiên Long không ngờ cũng không phản đối, nhưng nghe khẩu khí của gã, thanh y nhân chừng như sẽ chết chắc.

“Sự tình quyết định như vậy?”.

“Còn một chuyện!”.

“Chuyện gì!”.

“Ngày hẹn chưa định!”.

“Mùng bảy tháng bảy dễ nhớ, mùng bảy tháng bảy sao hả?”.

“Đó là một ngày tràn ngập ý thơ, ôi!”.

“Ôn Bát gia biến thành thi nhân từ hồi nào vậy?”.

“Mới đây...”.

“Bọn ta cứ ước chiến Thẩm Thắng Y sáng sớm hôm đó, đêm đó để Ôn Bát gia làm thơ cũng được”.

Ôn Bát gia cười lớn: “Nếu còn sống được đến đêm hôm đó, ta không đơn thuần chỉ làm thơ, còn phải chèo thuyền đến Tây Hồ Lâu tổ chức tiệc rượu, đàn trống tưng bừng, ăn mừng sảng khoái một phen!”.

“Ta nếu còn mạng, nhất định sẽ cụng một chén!”. Ân Khai Sơn cũng cười lớn nói theo.

“Xin mời, xin mời!”. Ôn Bát gia cười càng lớn tiếng.

Biên Bức liền cắt ngang tiếng cười của hai người: “Các ngươi dự định lúc nào thông tri cho Thẩm Thắng Y?”.

“Thời gian còn nhiều, sớm một chút muộn một chút cũng không sao”.

“Còn bây giờ?”.

Trong bóng tối chợt tĩnh lặng trở lại, tám người hiển nhiên đều vì câu hỏi của Biên Bức làm ngơ ngẩn nhất thời.

“Ta ở đây có thiết kế ống tre truyền âm, người đến chỉ cân vừa tiến vào vườn, ta ở đây liền có thể nghe thấy”. Biên Bức nói tiếp: “Trong vườn có người!”.

“Bọn ta sao không nghe thấy?”. Ôn Bát gia là người đầu tiên tiếp lời, giọng nói tràn đầy nghi hoặc.

“Tai các ngươi đâu có linh mẫn bằng tai ta!”. Biên Bức cười: “Các người nãy giờ cũng thật cao hứng quá dữ mà!”.

Lại tĩnh lặng.

Trong tĩnh lặng quả nhiên thấp thoáng nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ.

“Lẽ nào là Trương Phượng?”. Có người hỏi.

“Bước chân của Trương Phượng không phải như vậy, cũng không nhẹ nhàng như vậy!”. Biên Bức cả bước chân nặng nhẹ của người ta cũng phân biệt được.

“Có lẽ là Bất Liễu...”.

“Tuyệt không phải!”. Biên Bức hồi đáp chém đinh chặt sắt.

“Nếu không thì người đến là ai?”.

“Còn có một người”.

“Thẩm Thắng Y?”.

Biên Bức chỉ cười.

“Tiểu tử khốn!”. Giọng nói của Ôn Bát gia tựa hồ bắt đầu run run.

“Tiểu tử đó đến thật đúng lúc!”. Biên Bức vẫn đang cười: “Dù sao thì ta cũng không bỏ tiền ra được. Ước hẹn Tây Khê thiếu một phần của ta cũng không sao!”.

Thêm Bình Luận