“Còn thiếu một người!”.
“Người đó đương nhiên không phải là ta!”.
“Ngươi nói coi ngươi và ta làm sao có thể gặp được đêm nay?”.
“Ngươi đã ở đây đợi ta?”.
“Ta đã ở đây đợi ngươi!”.
“Ngươi sao biết được ta sẽ đi ngang qua đây?”.
“Đi hướng bắc lên Dực thành chỉ có con đường này!”.
“Ngươi và ngươi trước đây chưa từng gặp mặt?”.
“Chưa từng gặp mặt!”.
“Lẽ nào ngươi có thể nhận ra ta?”.
“Đó chỉ có thể nói là tình cờ, ta tuy không nhân ra ngươi, người nhận ra ngươi thật không ít, ta đang ở trên lầu uống rượu, ngươi mới vừa đi ngang qua dưới lầu, mấy tay tiêu sư đã nhận ra ngươi!”.
“Trương Phượng ta vốn không phải là hạng vô danh tiểu tốt!”. Trương Phượng liền cười lớn: “Phương pháp che giấu không phải không có, chỉ tiếc thứ phương pháp đó ta không thể dùng giữa ban ngày ban mặt!”.
Nói xong, tả thủ của Trương Phượng thò vào lòng lục lọi, xoa lên mặt, trên mặt lập tức xuất hiện một mặt nạ quỷ quái đanh ác khủng bố xanh lè.
Mặt nạ đó cực kỳ tinh xảo, vừa mang lên mặt, Trương Phượng cả một nửa phân nhân khí cũng không còn.
“Quả nhiên là không thể dùng ban ngày!”. Thẩm Thắng Y cười lạt, chợt hỏi: “Dực thành cách nơi đây không tới nửa ngày lộ trình, ngươi đi suốt đêm, lẽ nào có ước hẹn vào sáng sớm ngày mai?”.
“Ta còn nghĩ ngươi là một ngốc tử, thì ra ngươi cũng không khờ lắm!”.
“May là ta ở đây đυ.ng phải ngươi, nếu không hôm nay ta nhất định còn đang trong mộng, nhất định không bắt kịp cuộc hẹn đó”.
“Là may hay là không may hôm nay nói còn quá sớm!”.
“Ồ?”.
“Ngươi là một người thông minh, sao lại khơi khơi làm chuyện hồ đồ như vậy?”.
“Hồ đồ cái gì?”.
“Khiêu chiến Thập tam sát thủ!”.
“Ồ?”. Thẩm Thắng Y sờ sờ mũi.
“Chỉ có ngốc tử mới đi khiêu chiến Thập tam sát thủ”.
“Ta không phải là ngốc tử!”.
“Ngươi chỉ bất quá không còn kiên nhẫn sống còn nữa!”.
“Cuối cùng ngươi đã nói đúng!”. Thẩm Thắng Y cười lớn, cười rất vui vẻ.
Trương Phượng ngẩn người, tuy mang mặt nạ, nhìn không thấy thần tình của gã, giọng nói rõ ràng có mấy phần bực bội: “Thì ra ngươi thật là kẻ không còn hứng thú sống, vậy thì dễ!”.
Thẩm Thắng Y chỉ cười.
“Ta không nghĩ ra còn có chuyện gì dễ dàng hơn đối phó kẻ không còn hứng thú sống nữa!”. Trương Phượng cũng đang cười, cười lạnh!
“Dễ làm sao?”.
“Dễ như vầy!”. Trương Phượng thở dài một hơi, thân người đột nhiên bay bắn về phía Thẩm Thắng Y như yên hoa hỏa pháo!
Khinh công của Trương Phượng vốn cũng rất cao minh!
Mới xong một hơi thở, thân người của gã đã bay bắn đến trước mặt Thẩm Thắng Y!
Lúc người còn ở trên không, kiếm đã rút ra khỏi vỏ!
Kiếm dài hẹp, bén nhọn, bích quang sáng lạn!
Kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, mũi kiếm đang lung lay!
Kiếm vừa đến trước mặt Thẩm Thắng Y, mũi kiếm như mưa sao mù trời!
Mưa kiếm rải rắc xuống, kiếm quang loang loáng trên mặt Thẩm Thắng Y!
“Ngã!”.
Trương Phượng tức thờ hét lớn một tiếng! Thẩm Thắng Y quả nhiên nghe tiếng ngã xuống!
Trương Phượng còn chưa kịp mừng rỡ, một luồng chớp đột nhiên từ dưới bay lên!
Luồng chớp còn huy hoàng, còn lóa mắt hơn cả mưa sao!
“Tản!”. Một tiếng quát lớn giữa luồng chớp!
Những âm thanh ma sát kịch liệt vang lên, mưa kiếm mù trời nhất thời tản mác!
Luồng chớp còn chưa dứt hẳn, một mực bay vào yết hầu của Trương Phượng!
Trương Phượng rên nhỏ một tiếng, thân người bay ra, bay được hai trượng, té ngã trong đám cỏ dại!
Luồng chớp ghim trên yết hầu của Trương Phượng!
Không phải là luồng chớp, là kiếm, kiếm của Thẩm Thắng Y!
Mũi kiếm chỉ đâm vào yết hầu của Trương Phượng ba tấc!
Một chiêu chấn tản mưa sao mù trời, lực đạo trên kiếm mười phần đã mất đi tám chín, lực đạo còn dư lại chỉ bất quá còn một hai phần, mũi kiếm cũng chỉ có thể đâm vào yết hầu của Trương Phượng được ba tấc!
Ba tấc đã đủ quá rồi!
Thẩm Thắng Y quỳ giữa vùng cỏ dại, tả thủ chìa ra, vẫn còn giữ tư thế vận lực phóng kiếm!
Trên mình chàng tịnh không có vết thương, chàng ngã xuống chỉ bất quá vì mưa kiếm quá gần, chỉ có như vầy chàng mới có thể có đủ thời gian, có đủ không gian để phóng kiếm!
Phán đoán đó chuẩn xác làm sao, uy lực của một kiếm đó kinh hồn làm sao!
Một kiếm đó tựa như đã hao tận hết khí lực toàn thân của chàng, quỳ giữa bãi cỏ, chàng tựa hồ cả dư lực để đứng dậy cũng không còn.
“Người thứ tư!”. Chàng ngẩng đầu nhìn trời, mồ hôi ướt trán, cả giọng nói cũng run run.
Gió lại ùa tới, cỏ dại lại lắc lư, mái tóc của Thẩm Thắng Y lại bay lòa xòa lất phất.
Trăng bên trời vẫn tròn, sao trên trời vẫn còn sáng.
Tinh quang đó, nguyệt sắc đó, Trương Phượng có muốn thưởng thức cũng không còn được nữa.
Trăng sao đời đời chiếu rọi.
Người làm sao có thể như vậy được?
* * * * *
Không phải sao, không phải trăng.
Chỉ là một trản đèn dầu nho nhỏ.
Ánh đèn không sáng rõ như tinh quang, cũng không ngời tỏa như nguyệt sắc, nhưng nếu đổi lại ở chỗ khác, một bóng đèn như hạt đậu đó đối với người thường có lẽ không đủ, đối với tám người ngồi vây quanh bên bàn, bên đèn hôm nay, chắc đã có dư!
Tám người đó đều là sát thủ trong sát thủ!
Tám người đó đều quen với bóng tối!
Chỉ cần có ánh sáng, mắt của tám người đó có thể thích ứng hoàn cảnh, tay của tám người đó có thể sát nhân!
Chỉ tiếc địa phương này thật quá đen quá tối, thêm vào một trản đèn dầu nho nhỏ đó, tám người cũng chỉ có thể đủ để miễn cưỡng nhận ra dung mạo, thân hình.
Một bóng đèn đó có cũng như không.
Nơi có cửa đa số có ánh sáng chiếu vào, nơi có cửa sổ cũng vậy.
Địa phương này cửa sổ tuy không có, cửa lại không có ít.
Ánh sáng vẫn không chiếu thấu vào, địa phương này có cửa cũng vô dụng.
Đằng sau căn bản lại là tường.
Bức tường thứ nhì cũng có cửa, ở một hướng khác.
Sau cửa lại là tường, bức tường thứ ba!
Bẻ đi quẹo lại, bên ngoài cho dù là giữa trưa, quang tuyết cũng không thể chiếu thấu vào.
Quang tuyết không biết quẹo đi quẹo lại!
Nơi đây không giống là chỗ người ở.
Nhưng nơi đây khơi khơi lại có người ở.
Biên Bức tiên sinh!
Cũng chỉ có Biên Bức tiên sinh mới có thể kiến tạo một gian phòng như vầy, mới có thể sống ở một nơi như vầy.
Nơi đây đơn giản là địa ngục trần gian!
Không có ai chịu tiến vào địa ngục.
Tám sát thủ kia cũng không chịu.
Không chịu cũng phải chịu.
Người nào muốn gặp Biên Bức tiên sinh, người đó phải đi vào nơi đây.
Đó gọi là không còn cách nào khác.
Nhân thế có rất nhiều chuyện không có đường lựa chọn khác như vầy.
Người có thể làm theo ý mình, đối với bất cứ sự tình gì cũng có quyền lực chọn lựa tuyệt đối, thử hỏi có mấy ai?
Cho nên chuyện không còn cách nào khác này vốn không thể coi là một thứ bi ai.
Nhưng cùng một người, đυ.ng phải sự tình không còn đường lựa chọn nào khác như vầy, lại không thể không than đó là một thứ bi ai, dạng người đó không phải có rất nhiều sao?
Có người đang ho húng hắng, có người đang lau binh khí...
Không ngờ còn có người đang mân mê tà áo.
Người đó đương nhiên là con gái, người con gái duy nhất trong tám người, một trong Thập tam sát thủ!
Bộ Yên Phi!
Mặt mũi nàng thanh tú, thần thái nàng ôn nhu, chân tay nàng yểu điệu, cử chỉ nàng dịu dàng...
Một cô gái như vậy không ngờ lại là một trong số Thập tam sát thủ, mình có tin được không?
Người chỉ có tám người, ghế lại có mười ba cái, năm cái còn trống.