“Ta chỉ hy vọng ngươi có thể tiếp vài kiếm của ta, xem chừng những người đó có người cả một kiếm của ta cũng không thể tiếp được, thật không thú vị gì!”. Vô Trường quân thở dài, trong tròng mắt trào dâng vẻ tịch mịch.
“Ngươi an tâm!”.
“An tâm?”. Vẻ tịch mịch trong mắt Vô Trường quân lại gia tăng mấy phần :
“Những người đó cũng đã từng kêu ta an tâm!”.
“Ta không phải là những người đó, ta chỉ là Thẩm Thắng Y!”.
“Ta chưa quên ngươi là Thẩm Thắng Y, ta cũng có nghe qua Thẩm Thắng Y không phải tầm thường!”. Vô Trường quân nói xong vụt xoay hữu chưởng vỗ lên cái kỷ thấp bên cạnh tháp!
“Bụp” một tiếng, cái kỷ thấp tẻ thành năm mảng!
Chưởng lực thật không phải yếu.
Vô Trường quân cười lên: “Thứ gỗ này nghe nói cũng không phải tầm thường, sao lại vừa mới vỗ đã nát rồi?”.
“Thẩm Thắng Y không phải là gỗ!”.
“Dưới một chưởng của ta, người cũng giống như gỗ vậy!”.
“Không giống!”. Thẩm Thắng Y mặt lạnh như sắt đá, tả chưởng từ từ án trên cán kiếm.
Chàng chỉ hơi nhích động nhè nhẹ, một luồng sát khí vô hình đã lẩn quẩn trong sảnh đường!
Kiếm còn chưa rút ra khỏi vỏ, sát khí đó lẽ nào là từ trên mình chàng tản phát ra?
Hơi thở của mười thanh y thiếu niên tả hữu từ từ biến thành nặng nề, sát khí bức người!
Sát khí nặng nề làm sao!
Vô Trường quân tựa hồ cũng cảm thấy được sự tồn tại của luồng sát khí đó, thần tình cũng dần dần biến thành trầm trọng.
“Quả nhiên không tệ! Quả nhiên không tệ!”. Lão liền gật đầu, trong mắt không ngờ có một màn hưng phấn!
“Vốn không tệ!”. Thẩm Thắng Y siết tả chưởng trên cán kiếm: “Trừ phi kiếm của ngươi kém chưởng, nếu không ta khuyên ngươi tốt nhất là dụng kiếm!”.
“Ta đương nhiên dụng kiếm, mười thanh kiếm của ta vốn không phải dùng làm trang sức!”. Vô Trường quân hai tay phẩy mạnh, soẹt soẹt hai tiếng, tả hữu thủ mỗi bàn tay đã có một kiếm!
Thẩm Thắng Y kiếm vẫn còn trong vỏ.
Vô Trường quân hữu thủ giơ kiếm chỉ Thẩm Thắng Y: “Ngươi còn đợi gì nữa?”.
“Chỉ đợi ngươi đứng dậy!”.
“Đứng dậy?”. Vô Trường quân biến sắc, cổ tay phủ xuống giữa tiếng cười thảm, một kiếm rạch xuống phần dưới áo dài.
Tiếng xé vải vang lên, mảnh áo đứt cùng kiếm quang cùng bay lên!
Thẩm Thắng Y mục quang nhìn tới chỗ đó, không khỏi ngây người tại đương trường!
Song cước của Vô Trường quân không ngờ đã bị đứt đến đầu gối!
Không trách gì lão một mực ngồi xếp bằng trên tháp!
Thanh y nhân hình như lại đứng thẳng như ngọn tiêu thương trên chiếc thuyền lá!
Vô Trường quân làm sao có thể là thanh y nhân đó được?
Thẩm Thắng Y mặt mày đang biến động.
Không trách gì Bất Liễu nghe nói lại cười, cười thần bí như vậy!
Ruột gan của Thẩm Thắng Y đang co thắt, than một tiếng: “Song cước của ngươi...”.
“Song cước của ta đã bị đoạn!”. Vô Trường quân cười lớn: “Yến Vân Thập Lục Khấu, Hoành Giang Nhất Oa Phong, Thanh Thành Tam Đao, liên thủ phục kích ta ở Sát Hổ Khẩu, muốn gan lì dùng sáu mươi bốn mạng đổi lấy đầu lâu của ta, ta chỉ dụng song cước là đã tiếp được vụ giao dịch đó, ngươi nói có đáng giá không, có lời không?”.
Thẩm Thắng Y cười khổ: “Đó là chuyện hồi nào?”.
“Còn chưa tới một năm!”. Tiếng cười của Vô Trường quân càng vang vọng, càng cuồng dại!
Còn chưa tới một năm, ký ức còn mới.
Vô Trường quân bần thần lại trở về Sát Hổ Khẩu hôm đó!
Tuyết rít, gió gào!
Thây chất như núi, máu chảy thành sông!
“Hừ!”. Một tiếng hú cuồng dại kinh tâm động phách chợt vang lên, song kiếm của Vô Trường quân nhất tề bay lên!
Tiếng hú như lôi đình, kiếm quang như sấm sét!
Ánh đèn nhất thời cũng tựa như ảm đạm đi!
Vốn giống như một con sư tử giận dữ, giờ phút này lại biến thành một lão hổ điên cuồng!
Thẩm Thắng Y không khỏi nhíu đôi mày lại.
Kiếm quang lẫn tiếng hú chợt lại ngưng bặt.
“Thống khoái, thống khoái, thống khoái!”. Tiếng cười của Vô Trường quân cũng dứt hẳn, tròng mắt như uống máu mãnh liệt bắn về phía Thẩm Thắng Y!
Thẩm Thắng Y cười khổ, ôm quyền: “Xin lỗi...”.
“Xin lỗi cái gì?”.
“Ta xem ra đã nhận lầm người...”.
“Ngươi không phải đến tìm ta sao?”.
“Không...”.
“Không phải ta thì ai?”.
“Ta cũng không rõ...”.
“Không rõ? Ngươi sao lại biết người cần tìm không phải là ta?”.
“Người ta muốn tìm song cước chưa bị đứt đoạn”.
“Song thủ của ta cũng còn đây!”.
Thẩm Thắng Y chỉ còn nước cười khổ, mục quang loang loáng liếc trái liếc phải, tựa như muốn bỏ đi.
Vô Trường quân cũng tựa như nhận ra ý đồ của Thẩm Thắng Y, thét lớn một tiếng :
“Người đâu!”.
Mười thanh y thiếu niên hai bên nghe tiếng nhất tề tiến lên!
“Đóng cửa, thiết kiếm trận!”.
Hai thanh y thiếu niên đứng kế cửa lập tức phóng người lên!
Tám thanh y thiếu niên còn lại cùng một lúc triển động thân hình, tả hữu đắp đổi, bày thành trận thế trước cửa hình thể như một đàn nhạn bay trên trời, lại lưu lại hai vị trí trống!
“Oành”, cửa lớn nặng nề đóng lại!
Hai thanh y thiếu niên liền xoay người bổ sung vào hai chỗ trống trong nhạn trận!
Kiếm trận đã lập thành!
“Chưa có ta cho phép, bất cứ một ai cũng không được tự tiện rời khỏi đây nửa bước!”. Vô Trường quân lại phân phó: “Ai nếu tự tiện ly khai, gϊếŧ không hỏi han!”.
Trong sảnh đường chỉ có một mình Thẩm Thắng Y, lời nói của Vô Trường quân rõ ràng là ghim trên đầu Thẩm Thắng Y.
Mục quang của mười thanh y thiếu niên lúc đó đều rơi trên mình Thẩm Thắng Y!
Thẩm Thắng Y chỉ còn nước cười khổ.
“Muốn đến là đến, muốn đi là đi, ngươi coi Vô Trường quân ta là ai chứ, ngươi nghĩ Vô Trường môn này là chỗ nào chứ?”. Tiếng cười của Vô Trường quân lại vang lên.
Thẩm Thắng Y thở dài: “Đây chỉ là hiểu lầm...”.
“Cho dù là hiểu lầm, tới giờ mà nói, không tránh khỏi đã quá trễ rồi!”.
Thẩm Thắng Y còn gì để nói nữa chứ.
Lời nói của Vô Trường quân lại còn nhiều: “Nhất Nộ Sát Long Thủ Tổ Kinh Hồng danh động giang hồ, ta đã sớm muốn tìm y tranh cao thấp, chỉ tiếc luôn luôn không có cơ hội, nghe đồn ngươi mới mười tám đã đánh ngang tay với y, vậy thì không cần phải đi đâu, tìm không được Tổ Kinh Hồng, tìm được ngươi cũng vậy thôi, khó lòng có ngươi vào thẳng đây, ta làm sao chịu bỏ qua, ta làm sao có thể bỏ qua chứ!”.
“Ta...”.
“Ngươi cái gì? Ngươi không động thủ, ta sẽ phải động thủ!”.
Giọng nói vừa hạ xuống, tiếng hú cuồng dại lại rạch phá không gian, Vô Trường quân người cũng lăng không bay lên, song thủ lúc dang lúc hợp, tả hữu hai kiếm giống như hai càng cua, tà tà chĩa xuống!
Hai kiếm đó thần tốc hung mãnh còn hơn cả Cao Hoan, Bất Liễu!
Hai kiếm đó quỷ quyệt tàn độc vượt ngoài ý liệu!
Vô Trường quân quả nhiên danh bất hư truyền!
Thẩm Thắng Y cười khổ lắc lắc đầu, kiếm như ánh chớp rút khỏi vỏ, lại như làn chớp thoái lùi ra sau!
Chàng chưa từng làm chuyện gì không nắm chắc, chàng đương nhiên không thể tiếp hai kiếm vượt ngoài tưởng tượng đó!
Thân hình chàng không ngờ còn nhanh hơn cả kiếm thế của Vô Trường quân!
Vô Trường quân song kiếm lạc vào khoảng không, song thủ liền vỗ vào nhau, song kiếm lập tức đập vào nhau, vùn vụt thoát tay bay bắn về phía Thẩm Thắng Y, người mượn thế lộn một vòng trên không, hàn quang nhoáng lên, lại có song kiếm trong tay!
Kiếm trong tay lại phóng ra!
Vô Trường quân lăng không lại lộn một vòng!
Hàn quang lại nhoáng lên, hai kiếm lại rút ra khỏi vỏ, lại bay bắn tới!
Vô Trường quân lần thứ ba lộn một vòng!
Đệ thất và đệ bát kiếm đồng thời rút ra khỏi vỏ, nắm hai bên tả hữu!
Lần này, kiếm không thoát khỏi tay nữa, người và kiếm cùng hợp nhất, bắn về phía Thẩm Thắng Y!