Thập Tam Sát Thủ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thẩm Thăng Y – một nhân vật giống anh hùng mà không hẳn là anh hùng, giống lãng tử mà không hẳn là lãng tử, chống lại tội ác nhưng có thể tha thứ cho kẻ ác, thương yêu mọi người nhưng biết cách cảnh g …
Xem Thêm

“Ngươi nếu bày hết ngọn ngành, ngươi nếu lập thệ từ nay rửa tay không can dự nữa, kẻ gặp xui chỉ còn mười một sát thủ, nếu không nhất định là mười hai!”.

Bước thứ sáu, đã gần quá rồi!

Sắc mặt của Cao Hoan tái nhợt như đã chết, miệng ngậm chặt, không nói gì.

“Nói!”. Bước thứ bảy, Thẩm Thắng Y chợt vung quyền!

Cao Hoan không tưởng được Thẩm Thắng Y lại dụng quyền đầu, đến lúc gã tưởng đến, một quyền của Thẩm Thắng Y đã đập lên má gã.

Lực đạo của một quyền đó thật không nhỏ.

Miệng Cao Hoan phún một ngụm máu tươi, toàn thân bay lên, nặng nề rơi bịch dưới một gốc liễu.

Máu so với nước mắt còn khó nếm hơn.

Máu mình càng không muốn nếm.

Bắp thịt trên mặt Cao Hoan méo mó, trong mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ, cũng tràn đầy vẻ sợ hãi.

Vẻ sợ hãi còn nồng đậm hơn vẻ phẫn nộ.

Gã luôn luôn nghĩ gã vẫn là gã của mười lăm năm trước, đến nay gã mới biết không phải như vậy.

Gã của mười lăm năm trước đơn giản không biết cái gì gọi là sợ, nhưng hôm nay gã không chỉ biết, mà còn cảm thấu được thật thâm sâu.

Một người quen hưởng thụ làm sao còn có thể ngược đãi mình? Làm sao có thể không quý trọng sinh mệnh?

Gã vùng vẫy đứng dậy, liền phát giác Thẩm Thắng Y đã đến trước mặt.

Vẻ khủng bố trong mắt gã càng đậm đặc.

“Ta biết ngươi rất anh hùng!”. Giọng nói của Thẩm Thắng Y còn bén hơn tên, còn lạnh hơn băng.

Cao Hoan chợt có cảm giác muốn cười.

Anh hùng? Gã còn có một chút bộ dạng anh hùng sao? Còn một tia khí khái anh hùng sao?

“Chỉ tiếc ta đối phó anh hùng tối thiểu cũng có một trăm phương pháp!”. Thẩm Thắng Y bổ sung thêm một câu.

Trong mắt Cao Hoan đã ngập nét kinh hoàng, thân người bất giác thoái lùi ra sau.

Đằng sau là thân cây.

“Ta có thể bẻ từng đốt xương trên mình ngươi, lại bẻ sửa trở lại, giữ cho ngươi không chết!”. Thẩm Thắng Y miệng nói, người lại bước lên.

Cao Hoan co rục người muốn né ra sau thân cây.

Một trong Thập tam sát thủ, ý chí khí lực giờ phút này đều tựa như đã hoàn toàn băng hội.

Biết hưởng lạc, có thể hưởng lạc, thật không phải là một chuyện xấu, chỉ bất quá đừng quên lối sống thoải mái dễ dàng làm tiêu ma hùng tâm tráng chí của một người nhất.

Ngoại lệ đương nhiên cũng có.

Đáng tiếc Cao Hoan tịnh không phải là một ngoại lệ.

Thẩm Thắng Y nhìn ra, chàng làm sao có thể bỏ qua cho được, chàng làm sao có thể buông tha cho được.

Chàng ép sát từng bước!

“Nói!”. Một tiếng như phích lịch vang lên đằng sau cây.

Sau cây lập tức truyền ra hai tiếng gào thê thảm cùng cực của Cao Hoan!

Người gã liền gập lại giống như một con tôm, ôm lấy bụng, loạng choạng bước ra.

Không ai biết gã đã gặp khổ nạn gì đằng sau thân cây.

Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, thứ khổ nạn đó nhất định không nhẹ nhàng.

Đó chỉ là một trong số một trăm thứ phương pháp của Thẩm Thắng Y, còn có chín mươi chín thứ nữa.

Chín mươi chín thứ! Tim Cao Hoan đang co thắt.

“Đó là loại thứ nhất!”. Thẩm Thắng Y bước theo ra: “Tới loại thứ hai”.

Chàng còn chưa tới gần, Cao Hoan đã nhảy dựng vài bước, khản giọng gào: “Ta nói, ta nói”.

“Ngươi đâu cần khốn khổ như vậy, ngươi đáng lẽ cả loại thứ nhất đó cũng đâu cần phải thử”. Thẩm Thắng Y dừng bước, mỉm cười: “Nói người đầu tiên xem!”.

Cao Hoan mấp máy môi, tựa hồ còn do dự.

“Nói!”.

“Bất Liễu!”. Cao Hoan bị tiếng hét làm văng tiếng nói ra.

“Hòa thượng Không Xong của Bách Tuế Cung?”.

“Chỉ có một Bất Liễu đó thôi”.

“Hòa thượng đó nghe nói văn võ song toàn”.

“Cho nên gã không phải là hòa thượng, là cao tăng”.

“Cao tăng?”.

“Chỉ tiếc cao tăng cũng là người”.

“Ta nghĩ không ra cao tăng cũng có lý do để liều mạng kiếm tiền”.

“Gã có thê thϊếp chín phòng, so với ta còn nhiều hơn năm phòng”.

Thẩm Thắng Y chỉ còn nước cười khổ.

“Trong số chín thê thϊếp của gã, người thứ sáu là một danh kỹ biết hưởng thụ”.

Thẩm Thắng Y đã minh bạch.

“Cao tăng, danh kỹ vốn đối nhau...”. Cao Hoan giống như đột nhiên nghĩ tới sự tình gì buồn cười, nhịn không được cười khổ.

Thẩm Thắng Y biết Cao Hoan đang cười cái gì, chàng cũng là một nam nhân.

Chàng tịnh không cười. Cao Hoan làm sao còn cười được nữa?

“Người thứ nhì?”.

“Biên Bức tiên sinh”.

Thẩm Thắng Y không khỏi hít một hơi lạnh.

“Người thứ ba là...”.

“Bộ Yên Phi!”.

“Còn có?”.

“Ôn Bát, Phong Lâm, Trương Phượng!”.

“Còn có?”.

“Còn có Tào Kim Hổ, Ân Khai Sơn, Phóng Thiên Long, Thường Tam Phong...”.

“Chỉ còn một người, coi chừng!”.

Tiếng la “coi chừng” của Thẩm Thắng Y thật không phải chậm chạp gì, chỉ bất quá đạo cầu vồng đột nhiên nhoáng lên đằng sau mình Cao Hoan thật quá nhanh.

Cao Hoan mới ngây người, cầu vồng đã đâm lên người gã!

Một lưỡi kiếm dài năm thước!

Kiếm đâm phập từ sau lưng Cao Hoan, đâm xuyên ra phía trước, còn dư lòi ra!

Cao Hoan há hốc miệng, đầu hướng về phía Thẩm Thắng Y!

Thân hình Thẩm Thắng Y cơ hồ đồng thời bay lên, vượt qua đỉnh đầu Cao Hoan, bắn về phía một cành cây bên bờ không xa mấy!

Kiếm là từ chỗ đó bay sang!

Người còn giữa không trung, một chiếc thuyền lá đã như một mũi tên bắn ra khỏi bóng cây, rạch phá mặt nước, rạch phá sương sớm!

Thẩm Thắng Y hú lên một tiếng dài giữa khoảng không, hai tay ép sát mình hướng về đằng sau, thân hình càng phóng nhanh!

“Quác quác”, hai con quạ kinh hoảng bay ra!

Thẩm Thắng Y đã hạ mình trên ngọn cây!

Chiếc thuyền lá đã vọt ra ngoài bảy trượng trên mặt nước!

Một thanh y nhân tay chèo một đoạn tre dài, đứng thẳng người như ngọn tiêu thương trên thuyền lá!

Thanh y nhân tựa như đang quay đầu lại.

Sương sớm mê ly, thanh y nhân cũng mơ hồ trong vùng hơi sương!

Khói nước trỗi hợp, người và thuyền trong một sát na cũng hòa mình!

Thẩm Thắng Y gắng sức nhìn xa, trong đầu thoáng qua bảy tám ý niệm.

Chỉ cần có một con thuyền lá, chàng tin mình có thể rượt theo!

Thuyền ở đâu mà ra?

Thẩm Thắng Y cười khổ, nhảy xuống ngọn cây, quay lại.

Chàng chỉ mong Cao Hoan còn chưa tắt thở.

Chỉ cần Cao Hoan còn một hơi, có thể nói ra người cuối cùng trong số Thập tam sát thủ.

Gϊếŧ Cao Hoan nhất định là người cuối cùng đó!

Cũng chỉ có người cuối cùng mới cần gϊếŧ người bịt miệng!

Chỉ tiếc chàng phải thất vọng.

Cao Hoan cả một nửa làn hơi cũng đã phì hết.

Đâm ngập tới cán kiếm!

Kiếm chỉ là kiếm bình thường!

Vuông lụa trắng trong mình Cao Hoan lại đã nằm trong tay.

Vuông lụa đó lau lần thứ hai quả nhiên là máu, là máu của chính Cao Hoan.

Vết thương từ sau lưng ra tới trước ngực, kỳ quái là hữu thủ của Cao Hoan cũng dính đầy máu.

Thì ra máu trên vuông lụa trắng không phải là lau, mà là gã dùng ngón tay lưu lại.

Về kiếm gã cũng có thể coi là thiên tài, về vẽ gã thật nên che giấu sự vụng về. Chỉ tiếc gã không thể không dùng tới sức kém của mình.

Gã không còn đường lựa chọn.

Một nhúm máu, lại chia ra, có mắt, có chân, không ngờ chừng như còn có một đôi càng.

Thẩm Thắng Y nhìn một hồi mới đoán ra được đó là vật gì.

“Cua!”. Chàng liền động dung: “Vô Trường quân!”.

Trong khói nước tựa như có tiếng cười hồi ứng.

Khói nước thê mê, người ở đâu?

* * * * *

Đã qua canh tư, sắp tới canh năm.

Sương ẩm ướt, sương đậm đặc.

Sương sớm trong núi đậm đặc hơn sương bờ đê.

Thêm Bình Luận