Thập Tam Sát Thủ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thẩm Thăng Y – một nhân vật giống anh hùng mà không hẳn là anh hùng, giống lãng tử mà không hẳn là lãng tử, chống lại tội ác nhưng có thể tha thứ cho kẻ ác, thương yêu mọi người nhưng biết cách cảnh g …
Xem Thêm

Kiếm thế không ngờ còn chưa dứt, như cầu vồng ép bức thân hình Thẩm Thắng Y!

Thân hình Thẩm Thắng Y nhất biến, tái biến, tam biến!

Kiếm thế cũng ép liền tam biến!

Mỗi một biến, mỗi một kiếm đều hàm ẩn lực lượng chí mạng, uy vũ quyết sát!

May là thân hình của Thẩm Thắng Y luôn luôn nhanh hơn một chút.

Kiếm của chàng còn trong vỏ.

“Bạt kiếm!”. Cao Hoan quát nhẹ một tiếng, kiếm thế lại tam biến tái biến!

Thẩm Thắng Y nhoáng người tránh khỏi, xoay cổ tay, kiếm chung quy đã rút trên tả thủ.

Thứ chàng dùng chỉ bất quá là một thanh trường kiếm bình thường.

“Hoàn thủ!”. Cao Hoan lại quát nhẹ một tiếng, kiếm thế lại tái biến, bay đâm lên yết hầu của Thẩm Thắng Y!

Mũi kiếm còn chưa đến, kiếm khí đã bức sát mi mày!

Thẩm Thắng Y lần này không nghe lời, Tả Thủ Kiếm đè thấp, thoái lùi nhanh như một mũi tên!

Cao Hoan cười lạnh, vận kiếm truy kích!

Nhân kiếm hợp nhất, không ngờ tựa như muốn hóa thành một đạo cầu vồng!

Thẩm Thắng Y thoái càng gấp hơn!

Trong hơi sương chỉ thấy hai bóng người như phi yến kinh hồng, đan dệt giữa bóng liễu lòa xòa bên bờ đê dài.

Bông liễu rơi rụng như mưa, còn chưa đυ.ng đất lại bị kiếm phong hất văng lên, lai bị kiếm phong quạt phạt nát tan!

Nát tan giống như con tim trọng thương, nát tan giống như dòng lệ cay đắng.

Từng mảng, từng tơ.

Tuy đã cuối xuân, liễu còn xanh đậm, màu lục chỉ nồng đậm sắc sầu, nếu thêm đỏ, không phải trở thành vết thương xuân lệ sao?

Thân hình Thẩm Thắng Y bay lượn, vượt qua nếu chưa tới một trăm gốc cây thì cũng đã chín mươi chín rồi.

Bờ đê rộng rãi, liễu xếp hàng dọc hai bên, bất quá cũng có ngoại lệ.

Đằng sau ót Thẩm Thắng Y không ngờ tựa như có mắt, thoái lùi tuy nhanh, sau lưng nếu có cây liễu ngăn đường, luôn có thể kịp thời lách người, lướt qua sát bên.

So với chàng, Cao Hoan có vẻ mệt nhọc hơn, cật lực hơn.

Trong mắt gã, liễu hai bên giống như những chiếc cánh dài, từng chiếc từng chiếc lăng không phật tới, nhắm ngay mặt gã mà đập!

Ai nếu phi ngựa trên bờ đê dài liễu xanh giáp đường, không tránh khỏi sinh xuất cảm giác đó.

Thân hình của Cao Hoan giờ này đang nhanh như ngựa phi!

Gã làm sao lại là ngoại lệ cho được!

Chết nữa là gã còn sử kiếm ngược gió.

Gió ngược như đao nghênh hướng ánh mắt gã!

Mắt người luôn luôn mẫn cảm hơn những chỗ khác.

Cao Hoan cũng là người.

Gã dần dần cảm thấy mắt mình bắt đầu cay, đau rát.

Gã vẫn không buông bỏ, gã chỉ hy vọng thân hình của Thẩm Thắng Y cũng có lúc chậm lại.

Đối với gã mà nói, chậm một chút là xong.

Chỉ tiếc thân hình của Thẩm Thắng Y thủy chung như cũ!

Lúc thì chàng bay lên ngọn cây, làm bầy chim đang ngủ bay tứ tán mù trời, lúc thì chàng lại lướt bên dòng nước dưới cây, khiến lũ ếch nhái đang nghỉ ngơi quanh đó cũng giật mình phóng ra.

Lại nhoáng một cái, người chàng đã xuyên qua giữa hai thân cây.

Giữa hai thân cây còn có một cây liễu thứ ba.

Cây liễu này cách không tới năm sáu thướng, thân hình Thẩm Thắng Y như làn chớp, thấy rõ phải đập mình lên cây, giữa chớp mắt điện quang hỏa thạch, hữu thủ của chàng đột nhiên lật ra, vỗ lên thân cây, thân hình mượn lực bay sát ra!

Cao Hoan đuổi sát, gã cũng nhìn thấy cây liễu thứ ba kia.

Gã cũng biết tùy cơ ứng biến.

Tâm ý của gã tuyệt đối không trì trệ hơn Thẩm Thắng Y.

Bất hạnh là kiếm gã dùng thật quá dài, tâm ý của gã vừa động, mũi kiếm đã đυ.ng vào thân liễu!

Kiếm vốn lừa thế tung ra, lúc này lập tức như mũi tên rời khỏi dây cung, vừa phát ra là không thể thu thập lại!

Một kiếm đó đâm phập vào thân cây!

Kiếm sáu thước không ngờ đã xuyên qua hơn năm thước!

Một kiếm đó thật có thể vỡ bia nát đá!

Có thể sử xuất một kiếm đó e rằng không có mấy ai!

Có thể thu hồi kiếm đó càng hoàn toàn không có!

Cao Hoan không khỏi thất thần tại đương trường!

Thẩm Thắng Y cũng đã trụ thế, mặt vẫn nở nụ cười.

Nụ cười đó lọt vào mắt Cao Hoan lại có tư vị giống như vừa bị người ta chém một đao tàn độc.

Khóe miệng gã co giật, vận kình vào cổ tay phải gắng sức rút kiếm!

Thẩm Thắng Y không tưởng được cũng là một người một khi đắc thế quyết không dung tha, mau mắn bức bách Cao Hoan, liên tục mười một kiếm!

Tả thủ của chàng giống như hoàn toàn không có xương cốt, linh hoạt đến cực điểm, kiếm đầu vừa đâm ra, kiếm thứ hai đã lựa thế chờ đợi, biến chiêu hoán thức liền liền sau mỗi một sát na, cơ hồ không cần xoay cổ tay!

Cao Hoan luôn luôn tự hào kiếm của mình nhanh như chớp, đến hôm nay gã mới biết kiếm nhanh như chớp thật ra là sao.

Gã tới giờ mới thất kinh, nhìn ra kiếm thế, nhảy, phóng, bay, lướt, công phu tránh né đem ra dùng hết một hơi.

Gã làm sao dám chậm trễ.

Chỉ tiếc Thẩm Thắng Y xuất thủ không phải để cho gã có thể nhìn ra.

Gã liên tục hoán đổi mười bốn thứ thân pháp, nhưng mười một kiếm của Thẩm Thắng Y vẫn bức gã lùi sáu thước, trên bạch y của gã đã bị đâm lủng ba lỗ!

Không có máu, trên mặt Cao Hoan càng không còn một chút máu!

Trong ba kiếm đó tối thiểu có một kiếm có thể đâm sâu nửa thước, lủng ngực gã!

Một kiếm đó cho dù gã có thể tránh né, kiếm thứ mười hai của Thẩm Thắng Y vừa xuất thủ tất cũng có thể dồn gã vào tử địa!

Gã thoái tới bên bờ, gã đã không thể tránh né nữa!

Kiếm thứ mười hai của Thẩm Thắng Y tịnh không xuất thủ.

Mười một kiếm đâm xong, kiếm liền thu hồi, kiếm liền lọt vào vỏ.

Chàng đưa mắt nhìn Cao Hoan, trên mặt vẫn còn đeo một nụ cười.

Cao Hoan rùng mình, y phục sau lưng đã đẫm mồ hôi lạnh.

Nụ cười của Thẩm Thắng Y chỉ càng làm cho gã khó chịu.

Gã luôn nghĩ chỉ có bộ mặt sắt đá mới có thể khiến cho người ta sợ, không tưởng được một gương mặt cười cợt cũng có thể làm cho người ta kinh tâm động phách.

Tiếu lý tàng đao có phải càng làm cho người ta có phòng cũng phòng không nổi?

Trong nụ cười của Thẩm Thắng Y tịnh không có tàng đao.

Mục quang của chàng lại còn hung mãnh hơn cả đao!

“Ta muốn gϊếŧ ngươi dễ như trở bàn tay!”. Chàng tiến tới một bước!

“Ta biết!”. Cao Hoan đứng đờ ra tại đương trường, cũng căn bản không còn chỗ lùi :

“Nhưng kiếm của ta nếu còn trong tay...”.

“Cũng vậy, đánh bại ngươi hay gϊếŧ ngươi chỉ là vấn đề sớm muộn!”. Trong giọng nói của Thẩm Thắng Y tràn ngập tự tin, bước tới bước thứ nhì: “Ta thích chọn phương pháp đơn giản hữu hiệu!”.

“Ngươi đã có nói qua”.

“Trước khi ngươi đến, ta đã quan sát kỹ càng hoàn cảnh xung quanh, thiên thời địa lợi, nằm hết trong tâm ta, cho dù kiếm thuật và công lực của ngươi có bằng được ta đi nữa, ta vẫn chắc thắng!”.

Bước thứ ba!

“Huống hồ ta căn bản không bằng...”. Cao Hoan thở dài.

Đối với một địch nhân cả thiên thời địa lợi cũng cộng dụng hết, đáng sợ như vậy, gã thật chỉ còn nước chịu thua.

“Hỏi lại ngươi, mười một sát thủ kia là ai?”.

Bước thứ tư, giọng nói của Thẩm Thắng Y đầy sát khí!

Cao Hoan cười thảm, chợt thè lưỡi giữa đôi môi!

“Ngươi muốn chết, có thể tự đoạn tâm mạch, đâu cần phải nhọc sức thè lưỡi, cắn lưỡi tự tận chỉ bất quá là trò chơi của con gái thôi!”. Trong mắt Thẩm Thắng Y thoáng hiện vẻ chế giễu, bước thứ năm: “Ngươi còn trẻ, ngươi đã kiếm được rất nhiều tiền, ngươi cũng chưa hưởng thụ đủ, ngươi sao lại buông thả hết mà chết!”.

Sắc mặt Cao Hoan không khỏi càng lúc càng tái nhợt.

Lời nói của Thẩm Thắng Y đã đánh trúng chỗ yếu hại của gã!

Thêm Bình Luận