Thập Tam Sát Thủ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thẩm Thăng Y – một nhân vật giống anh hùng mà không hẳn là anh hùng, giống lãng tử mà không hẳn là lãng tử, chống lại tội ác nhưng có thể tha thứ cho kẻ ác, thương yêu mọi người nhưng biết cách cảnh g …
Xem Thêm

Thẩm Thắng Y tịnh không ngã theo, tay buông ra, lăng không bay về phía cây tre thứ nhì!

Tăng Chuẩn cười cuồng dại, đao quang lóe lên, cây tre thứ nhì lập tức bị chém làm hai khúc!

Thẩm Thắng Y lại bay về phía cây tre thứ ba! Cây tre thứ ba cũng biến thành hai đoạn giữa đao quang!

Cây thứ tư, thứ năm... thứ bảy!

“Soạt soạt!”. Cây thứ bảy cũng đứt đổ trong đao quang!

Mông Khuê như mũi tên phóng vụt đến dưới cây tre thứ tám, định chém đứt cây tre trước khi Thẩm Thắng Y bay đến!

Thẩm Thắng Y lại tịnh không bay về phía cây trúc thứ tám! Thân người cao gầy quẹo nhanh, Thẩm Thắng Y chổng đầu giơ chân lên trời, cả người lẫn kiếm chợt lăng không bay xuống!

Ngân kiếm như ánh chớt đánh xuống!

Một đao của Tăng Chuẩn chém tre còn chưa thu hồi, ngân kiếm đã xuyên vào lưng gã, xuyên ra tới đằng trước!

Máu bắn ra như tên bắn!

Tiếng la thảm vang lên, tiếng thét cũng vυ"t lên, Mông Khuê xoay người bộc phát, Nhật Nguyệt Luân lao vụt tới Thẩm Thắng Y!

Huyết quang loang loáng, Nhật Nguyệt Luân đã chém gọn vào thân người!

Thẩm Thắng Y sát na đó không ngờ đã nắm thân thể Tăng Chuẩn đón đỡ Nhật Nguyệt Luân lao tới, ngân kiếm trong hữu chưởng cũng triệt hồi cùng một sát na, đâm ra!

Mũi kiếm băng lãnh đâm thẳng vào yết hầu của Mông Khuê!

Một kiếm nhanh làm sao!

Một bóng người cũng ngay sát na đó giấu mình phóng xéo tới!

Liễu Triển Cầm! Y một mực chờ đợi một bên, lần này y đã nắm chắc thời cơ, tín đúng thời gian!

Tả chưởng của y lật một vòng, nắm lấy ngân kiếm của Thẩm Thắng Y, hữu chưởng đồng thời vỗ lên ngực Thẩm Thắng Y!

Đoạn Kim Thủ quả nhiên lợi hại!

Ngân kiếm “cạch” một tiếng gãy đoạn!

Hữu chưởng của Liễu Triển Cầm cũng cơ hồ sắp vỗ tới ngực Thẩm Thắng Y!

Bất chợt bắp thịt trên mặt y vụt co thắt lại, một luồng khí lạnh từ dưới chân xộc lên, hữu chưởng không thể đánh hụt không ngờ lại vỗ vào khoảng không!

Một lưỡi kiếm đã đâm phập lên ngực y ngập tới cán!

Cây kiếm thứ ba của Thẩm Thắng Y, đoản kiếm!

“Tả Thủ Kiếm, ta không ngờ đã quên Tả Thủ Kiếm của ngươi!”. Liễu Triển Cầm khuỵu đầu gối xuống, quỵ xuống đất.

Thẩm Thắng Y trong mắt thoáng vẻ thương tiếc.

“Ngươi nếu sớm một ngày dám đối diện hiện thực, máu nhất định không chảy nhiều như vậy, trong ba người tuy nhất định sẽ có một người đau khổ, hai người kia nhất định có thể khoan khoái thoải mái sinh tồn!”.

Đó đích xác là lời nói chân thật từ trong lòng Thẩm Thắng Y!

Yêu, không nhất định phải chiếm hữu, chàng biết!

Liễu Triển Cầm cũng không biết có nghe không, y quỵ chân dưới đất, không nói gì, cũng không làm gì.

Đột nhiên, tả thủ của y phất ra, một đạo hàn quang bay ra, bay lướt qua cổ Thẩm Thắng Y, ghim trên mình một cây tre!

Đó chính là mũi kiếm ba tấc của ngân kiếm mà Đoạn Kim Thủ của y đã đánh gãy!

“Lời nói của ngươi nếu trễ đi một chút, đoạn kiếm kia nhất định đã đâm vào yết hầu của ngươi!”. Liễu Triển Cầm từ từ ngước đầu lên, trong tròng mắt dần dần mơ hồ hỗn trọc loang loáng dị quang.

Liễu Triển Cầm tịnh không khoa trương, đoạn kiếm đó xuất kỳ bất ý bay ra, quả thật có thể đâm lên yết hầu của Thẩm Thắng Y.

Thẩm Thắng Y tin, ngây ngô tại đương trường.

“Hận cũ đã quá nhiều rồi, hà tất phải thêm cừu mới, máu đã ngập đất, hà tất phải rơi nữa...”. Liễu Triển Cầm cười lớn, phóng người đi. Y chỉ chạy được vài bước, đột nhiên ngã ụp, ôm lấy một cây tre quỵ xuống!

Lần này, y không thể, vĩnh viễn không thể đứng dậy nữa.

Thẩm Thắng Y đột nhiên cũng cười cuồng dại, trong tiếng cười cuồng dại chàng quăng đoạn kiếm trong tay, không quay đầu lại, bước dài!

Kiếm cắm dưới đất.

Kiếm đã gãy, còn hận?

Ái, hận khó tiêu!
Chương 3: Yên tỏa trường đê liễu - Kiếm phi tàn nguyệt thiên
Bờ dương liễu, gió sớm trăng tàn.

Ánh trăng trắng nhợt, con đê dài trắng nhợt.

Thẩm Thắng Y toàn thân bạch y, đứng một mình giữa ánh trăng.

Người cũng gầy như dương liễu.

Gió lùa qua, liễu múa lượn, người cũng tựa như muốn lăng ba bay đi.

Người dĩ nhiên không bị gió thổi đi, sương lại theo gió phiêu phưỡng tới.

Hơi sương.

Trong hơi sương đột nhiên xuất hiện một người.

Người đó cũng toàn thân bạch y, trên đầu đội một cái nón phủ vải lưới, đè thấp dưới mi, che mất gần hết khuôn mặt.

Người đó thân thể cũng cao gầy, hữu thủ thõng xuống, tả chưởng nắm trường kiếm.

Vỏ kiếm bọc da cá lục sa, miệng vỏ dát vàng, kiếm dài sáu thước, quả thật là một thanh trường kiếm.

Người đó vừa rảo bước, dưới đất liền hiện lên hai dấu chân, một cái lỗ tròn.

Thanh kiếm đó còn là gậy chống của người đó sao?

Người đó đi rất cẩn thận, bước chân lên xuống không phát ra tới một chút âm thanh.

Người đó đi đến từ sau lưng Thẩm Thắng Y.

Thẩm Thắng Y không ngờ tựa như hoàn toàn không phát giác.

Đã đi tới bảy trượng, còn cách chưa đầy một trượng.

Một trượng đối với người khác mà nói có lẽ vẫn còn xa, đối với người đó mà nói lại đã quá đủ.

Kiếm của người khác không quá bốn năm thước.

Thanh kiếm đó, sáu thước!

Người đó lập tức thu bước.

Thẩm Thắng Y cơ hồ đồng thời quay người lại.

Xảo hợp!

Thẩm Thắng Y mỉm cười.

Người đó ngây người, tay siết chặt, vỏ kiếm cắm xuống đất một thước!

“Lục Xích kiếm...”. Mục quang của Thẩm Thắng Y lạc trên kiếm: “Cao Hoan?”.

“Quen ta?”. Giữa giọng nói băng lãnh, nón che vải lưới bay ra, để lộ bộ mặt tựa như dùng đao gọt tước thành.

“Không quen”. Thẩm Thắng Y nhấc tay, cái nón xoay vòng vòng giữa không trung, bay vào tay chàng: “Cũng không tưởng được là ngươi, chỉ bất quá...”.

“Người dám dụng Lục Xích kiếm chỉ có Cao Hoan ta, cũng chỉ có Cao Hoan ta có thể dụng Lục Xích kiếm!”.

“Đáng tiếc!”.

“Đáng tiếc cái gì?”.

“Cao Hoan một đại danh hiệp”.

“Danh hiệp cũng là người, danh hiệp cũng cần hưởng thụ!”.

“Đáng tiếc!”.

“Lần này ngươi đáng tiếc cái gì?”.

“Người biết hưởng thụ tuyệt đối không thể thành một sát thủ ưu việt”.

“Đáng tiếc!”.

“Ngươi cũng đáng tiếc?”.

“Ta vốn muốn chứng minh cho ngươi thấy, nhưng sớm hôm nay ta chỉ muốn kiếm một ngàn lượng vàng, gϊếŧ một người có giá trị một ngàn lượng vàn!”.

“Người đó hai bốn hai lăm, thân người cao bảy thước, y phục trắng đeo kiếm, tóc dài ngang vai, một người như ta!”.

Cao Hoan ngẩn người.

“Vào sáng sớm, trên bờ đê dương liễu thành Đông nhất định không có ai, nhưng sáng sớm ngày mai, người đó nhất định sẽ có mặt trên bờ đê dương liễu!”.

Cao Hoan biến sắc.

“Hôm nay chính đang lúc sáng sớm, ở đây chính là bờ đê dương liễu thành Đông”.

Thẩm Thắng Y cười: “Ở đây chỉ có một mình ta!”.

“Người đó là ngươi?”.

“Ngươi đã sớm nghĩ tới, ngươi chỉ là cố làm như không biết”.

Cao Hoan cười lạnh hai tiếng.

“Ngươi cố giả vờ không biết, sau đó mới thừa dịp ta không phòng bị”.

Cao Hoan cười lạnh hai tiếng.

“Sát thủ mười người hết chín là không thấy mặt, quỷ quỷ quyệt quyệt là chuyện đương nhiên, không trách được ngươi”.

“Ngươi nói xong chưa?”.

“Vội vã muốn kiếm một ngàn lượng vàng?”.

“Không vội, nhưng ngươi nói thiếu một điểm, tựa hồ chỉ có một biện pháp”. Cao Hoan đè cổ tay, vỏ kiếm lại đâm vào đất thêm một thước: “Chém đầu ngươi!”.

“Hảo biện pháp!”. Thẩm Thắng Y cười lớn: “Ngươi khẳng định người phải gϊếŧ sáng sớm hôm nay nhất định là ta?”.

“Nhất định là ngươi!”.

“Người muốn gϊếŧ ta ngươi có biết là ai không?”.

“Là ai cũng không quan hệ”.

“Ngươi có muốn biết không?”.

“Ai?”. Cao Hoan cũng có tâm hiếu kỳ.

“Ta!”.

Thêm Bình Luận