Thập Tam Sát Thủ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thẩm Thăng Y – một nhân vật giống anh hùng mà không hẳn là anh hùng, giống lãng tử mà không hẳn là lãng tử, chống lại tội ác nhưng có thể tha thứ cho kẻ ác, thương yêu mọi người nhưng biết cách cảnh g …
Xem Thêm

Tỏa Liêm Đao gần có thể xáp chiến, xa có thể lấy đầu địch ngoài cả trượng, ngắn dài tùy ý, cương nhu gồm hết, là một thứ kỳ môn binh khí khó ứng phó nhất, cũng khó sử dụng nhất.

Người có thể sử dụng Tỏa Liêm Đao đều là cao thủ. Người đó cũng đích xác là một cao thủ. Một đao lăng không chẻ xuống đó càng là tinh túy của Tỏa Liêm Đao!

Chỉ tiếc người gã đυ.ng phải là cao thủ trong cao thủ!

Đao còn chưa đánh xuống, người của Thẩm Thắng Y đã nghênh lên, tả thủ vươn dài, bấu trảo nắm lấy dây xích nối với cán đao!

Tả thủ mẫn tiệp làm sao, tả thủ đáng sợ làm sao!

Thân người chàng cũng linh hoạt như vậy, liền lăn một vòng ra, hữu thủ xoay cổ tay rút ngân kiếm ghim dưới đất, đâm xiên một kiếm lên!

Cao thủ dụng Tỏa Liêm Đao cũng biết không hay, chưa kịp buông tay đã bị kéo lộn một vòng trên không, bên mắt đồng thời liếc thấy kiếm quang, không khỏi hoảng sợ thét lên thất thanh! Tiếng thét còn chưa cạn, kiếm quang đã rạch ngang trên ngực gã!

Giữa mưa máu lún phún, người lăng không té xuống!

Thẩm Thắng Y tả thủ tịnh không buông, giật một cái, đoạt lấy Tỏa Liêm Đao quét đất tung ra!

Hai thanh đường đao cũng lăn dưới đất chém tới!

Hai người mắt thấy Thẩm Thắng Y còn xa, không đề phòng Tỏa Liêm Đao ùa tới trước mắt, thất kinh thất sắc! “Keng” một tiếng, đường đao trong tay người bên trái đã bị đánh văng đi, yết hầu của người bên phải đón liền lưỡi đao!

Máu lại bắn ra!

Tỏa Liêm Đao đảo quyện một vòng giữa màn máu!

Người bên phải mới vừa lăn về phía thanh đường đao của mình, vừa nắm chặt trong ta, hông đã bị Tỏa Liêm Đao quyện ngược lại chém lên!

Thẩm Thắng Y liền thu đao!

Người cùng đao bay lên, lăng không bay về sau lưng!

Một mũi Hồng Anh Thương đang đâm tới từ sau lưng Thẩm Thắng Y!

Tua hồng anh bay lượn, thương thế như cầu vồng!

“Phập”, tua hồng anh tắm máu càng đỏ, mũi thương ngời sáng đã đâm phập vào thân người!

Thần Thương Thập Tam Lang mừng rỡ, nhưng nét cười còn chưa hằn vào mắt gã, tiếng thét thảm đã thoát khỏi cổ họng gã!

Thương tịnh không đâm lên mình Thẩm Thắng Y!

Thẩm Thắng Y đang cười lạnh, đang buông tả thủ!

Tỏa Liêm Đao bửa trên mình người, người đã biến thành tử thi, người đã vô dụng, đao đã vô dụng, chàng đương nhiên buông tay!

Hữu thủ của chàng lại nắm chặt kiếm, cả kiếm lẫn người cùng bay lên, lần này mới là chàng, chỉ tiếc mũi thương của Thần Thương Thập Tam Lang đã không còn cơ hội rút ra nữa, không còn cơ hội đâm ra nữa!

Gã không kịp nghĩ ngợi gì, buông tay, bỏ thương, vội lùi lại!

Khinh công của Thần Thương Thập Tam Lang xem ra cũng không phải yếu, vừa thoái lùi đã ra ngoài hai trượng, đột nhiên thét lớn một tiếng, ngửa mặt té xuống, một luồng máu tươi nơi giữa trán bắn ra!

Xem ra ngân kiếm của Thẩm Thắng Y vẫn nhanh hơn!

Hữu thủ của Thẩm Thắng Y càng nhanh, càng hữu lực, Thần Thương Thập Tam Lang chưa kịp rút thương, tả thủ của chàng đã rút ra rồi!

Chàng kéo thương trên tay, chợt phản thủ phóng ra! Sau lưng lại vang lên một tiếng la thảm, hai lưỡi búa bay ra theo tiếng la, còn chưa đến trước người Thẩm Thắng Y đã rơi xuống đất!

Song Phủ Khai Sơn Mã lão lục thật không phải yếu ớt như vậy, chỉ tiếc song phủ của gã còn chưa bay ra, mũi thương Thẩm Thắng Y phóng ngược lại đã xuyên qua phế phủ của gã!

Máu tưới thấm đỏ tua hồng anh, càng đỏ hơn!

Tròng mắt của Lôi Tiên Thôi Quần xem ra lại tựa hồ đỏ hơn nữa, người lao về phía trước, gió roi quật xuống điên cuồng!

Lôi Tiên không hổ là Lôi Tiên, uy mãnh, hung bạo!

Nếu quả Trần Tĩnh còn có thể lựa chọn, chàng vô luận ra sao cũng không thể ương ngạnh đứng đỡ một roi đó, chỉ bất quá chàng không còn đường lựa chọn!

Chàng chỉ còn nước đón đỡ một kiếm đó!

Lôi Đình Vạn Quân! Một tiếng động vang vọng, ngân kiếm thoát khỏi tay bay vào khoảng không, thân hình cao gầy của Thẩm Thắng Y đồng thời rướn lên, tả thủ vươn ra nắm lấy một kiếm cắm trên xà ngang!

Ngươi hạ xuống, kiếm hạ theo, tả thủ của Thẩm Thắng Y sử kiếm đương nhiên càng không phải giỡn chơi!

Roi thứ nhì của Thôi Quần vừa phát ra!

Một tiên một kiếm lại giao kích. Thanh thế càng kinh hồn!

Kiếm gãy đoạn, người Thẩm Thắng Y lại lăng không, hú dài một tiếng, đoạn kiếm thoát khỏi tay bay đánh lên trảo phải của Thôi Quần, không ngờ tấu xảo chộp lấy ngân kiếm đang rơi xuống, uốn hông rùn gối vận kình, thân thể cao gầy xoay một vòng, người và kiếm bay về phía Thôi Quần!

Đệ tam kiếm!

Thôi Quần không ngờ không chậm chạp chút nào, đệ tam tiên cũng đánh ra, roi đánh văng đoạn kiếm của Thẩm Thắng Y phóng ra vô ảnh vô tung!

Chỉ tiếc đó tịnh không phải là đệ tam kiếm của Thẩm Thắng Y, đệ tam kiếm của Thẩm Thắng Y chính là ngân kiếm vừa mới cùng thân người Thẩm Thắng Y lăng không lộn đến!

Một tiên, hai tiên, ba tiên, sức lực đã tận, tận lực còn chưa sinh, đệ tứ tiên Thôi Quần vô luận ra sao nhất thời khó lòng xuất thủ được!

Kiếm quang, nhân ảnh, mưa máu cùng bay lên!

Thôi Quần tắm máu gục ngã! Đó kỳ thật chỉ là chuyện trong một sát na, đến quá nhanh, “Thần Thủ” Vu Khiêm tuy có ám khí, càng không tìm được thời cơ, phát xuất không kịp!

Khóe mắt của Vu Khiêm toét ra, giữa tiếng gào thảm song thủ tề dương, ám khí chung quy đã xuất thủ!

Tiếng xé gió rít lên, hàn tinh đan dệt mù trời loang loáng!

“Thần Thủ” quả thật danh bất hư truyền!

Vừa xuất thủ là ba mũi ngân thoa, bốn mũi phi đao, năm mũi bạch lang đinh, sáu mũi thấu phong tiêu, bảy mũi sủy thủ tiễn bay ra!

Thật không biết y làm sao có thể cùng một lúc phát ra năm thứ ám khí phần lượng bất nhất, hình trạng khác biệt như vậy.

Năm thứ ám khí đó không ngờ chừng như không chia trước sau mà đến!

Thẩm Thắng Y làm sao dám đón đỡ, cơ hồ ép mình sát đất lăn đi! Chàng vừa lăn tránh, chỗ đứng hồi nãy đã ghim đầy ám khí lấp lánh!

Tiếng gào thảm của Vu Khiêm còn chưa tuyệt, ám khí lại xuất thủ nữa!

Thẩm Thắng Y liền từ dưới đất bắn lên, kiếm quang mau mắt bay theo, dày đặc bao trùm thân thể cao gầy của chàng!

Hàn tinh kiếm quang liên tục thiểm động!

Y phục của Thẩm Thắng Y cứ qua mỗi một đợt ám khí lại rách thêm vài chỗ!

“Xoẹt!”, vai trái của chàng đột nhiên phún máu, một mũi ngân thoa đã rạch một vệt lướt qua, người chàng sát na đó đã phóng vụt ra sau một cây cột đại sảnh! Ám khí còn chưa hết, tiếp tục ghim phập lên cột!

Vu Khiêm liền dừng tay, quát lớn: “Thẩm Thắng Y, ra đây!”.

Thẩm Thắng Y nghe tiếng không ngờ lại vυ"t ra!

Sau đại sảnh cơ hồ đã thành biển lửa, một cây xà ngang bị đốt đang từ trên đầu ụp xuống, chàng khôn gphóng ra mới là quái sự!

Vu Khiêm lại vượt ngoài ý liệu, tay vừa chậm lại, Thẩm Thắng Y đã phóng về phía cái bàn bát tiên giữa sảnh!

“Chạy đi đâu!”. Vu Khiêm gầm lên, song thủ múa may.

Nhất thời hàn quang lại loang loáng, ám khí bay loạn!

Vu Khiêm cả đời chưa từng xuất thủ hung mãnh như vậy!

Thẩm Thắng Y vô luận di động tới chỗ nào cũng khó tránh khỏi ám khí!

Tiếc là Thẩm Thắng Y tịnh không di động nữa, chỉ thấp người phóng ra sau cái bàn!

Xà ngang đổ oành xuống, những điểm lửa bắn tung toé!

Giữa tiếng động kinh thiên động địa đó, Thẩm Thắng Y cả người lẫn bàn bát tiên nhất tề bay lên, đập về phía Vu Khiêm!

Ám khí “bộp bộp” trước sau đâm lên mặt bàn!

Mặt bàn lại bay đập lên người Vu Khiêm!

Tiếng thét kinh hoàng, tiếng rên thảm, đi theo mặt bàn, bóng người, cùng bay đi!

Vu Khiêm bị đυ.ng văng bay bảy thước, lại đυ.ng vào một song cửa sổ, “bình” một tiếng cả người lẫn song cửa đều bay ra ngoài đại sảnh!

Thẩm Thắng Y tức thời rướn người từ sau bàn, phất tả thủ, một đạo hàn quang như thiểm điện truy kích!

Thêm Bình Luận