Chàng thở dài giữa lời ca: “Thu Nga ơi Thu Nga, ta sao lại nhẫn tâm để nàng cơ đơn sống ở đây, đợi chờ sự già nua của thanh xuân...”.
“Ta không thể bộc bạch với nàng, cũng khó trách nàng không thể hiểu thấu ta...”.
Bộc bạch, hiểu thấu, có mấy đôi phu phụ có thể thật sự bộc bạch, hiểu thấu những nghi kỵ, những tín nhiệm của mình với nhau?
Tiếng ca ngoài song cửa chợt ngắt ngưng!
Người ca lẽ nào đã mệt, đã say?
Trong lòng Thẩm Thắng Y cơ hồ đồng thời sinh ra một thứ dự cảm bất tường!
Chàng hú dài một tiếng, như mũi tên lao đi!
Cửa phòng khép hờ, Thẩm Thắng Y lao thẳng lên cửa, “bình”, cả người lẫn cửa đều bai đi. Chàng lăn một vòng lại phóng lên!
Thân hình chàng nhanh đến mức không còn nhanh hơn được nữa, nhưng cho dù có thể nhanh hơn nữa, lần này cũng đã quá trễ, quá trễ rồi!
Một người muốn sinh tồn tịnh không phải là một chuyện dễ, phải có điều kiện sinh tồn, còn phải có dũng khí sinh tồn.
Có lúc thậm chí mình muốn sinh tồn, hoàn cảnh cũng vị tất cho phép mình sinh tồn.
Một người nếu muốn kết thúc sinh mệnh của mình, trái lại, đơn giản hơn nhiều.
Hoắc Thu Nga chỉ dùng một dây lụa đỏ là đã có thể làm được. Nàng đã nói nhất định sẽ để cho Thẩm Thắng Y minh bạch, nàng đã làm được, phương pháp nàng dùng vừa đơn giản vừa hữu hiệu.
Thẩm Thắng Y làm sao còn có thể không tin.
Người chàng còn ở ngoài cửa, ngân kiếm nằm gọn trong tay đã thoát khỏi vỏ bay ra, bắn lên dải lụa đỏ treo trên xà nhà.
Mục lực của chàng luôn luôn rất chuẩn xác, lực cổ tay luôn luôn rất kinh hồn, ngân kiếm cùng tịnh không cùn sét, rất sắc bén. Chỉ một kiếm, dải lụa đỏ đã đứt xuống.
Cơ hồ đồng thời người của chàng đã lọt vào phòng, giơ tay tiếp lấy thân người Hoắc Thu Nga.
Da thịt đã băng lãnh.
Máu huyết toàn thân Thẩm Thắng Y cũng đang ngưng kết.
“Thu Nga”, chàng kêu lên xé nát tâm can, trái tim đã tan nát thành ngàn vạn mảnh, ngàn vạn tơ!
* * * * *
Trái tim của Liễu Triển Cầm cũng đồng thời vỡ nát thành ngàn vạn mảnh!
Y tịnh không đi xa, tiếng cười của Thẩm Thắng Y hồi nãy vừa mới tan biến bên trong tường, y đã len lén về đến ngoài tường.
Y một mực đi trái đi phải, cũng không biết đã đi vòng quanh tường bao nhiêu lần.
Y một mực lo lắng.
Cũng chỉ là lo lắng, y tịnh không có bất cứ hành động gì, y không dám!
Y không dám đối diện hiện thực, y không ám đối diện Thẩm Thắng Y, Tôn Vũ!
Ngươi tuy còn bên ngoài tường, nhìn không thấy, nghe không được, tiếng hú cuồng dại xé nát tâm can của Thẩm Thắng Y, y lại nghe rất rõ. Y cũng là người thông minh, y đương nhiên tưởng tượng được đã xảy ra chuyện gì.
Mặt y tái nhợt, song quyền siết chặt, gân xanh nơi lưng bàn tay lồ lộ. Trong mắt y loang loáng một ngọn lửa, nghiến răng, đột nhiên xong lên bậc thang đá trước cửa.
Nhưng, còn chưa tới ngưỡng cửa, đột nhiên lại thu bước, thoái lùi ra.
Y thống khổ trong lòng, tê dại trong lòng.
Vυ"t một quyền, y huy quyền đập mạnh lên tường! Gạch vỡ nát, lả tả rơi xuống!
Đoạn Kim Thủ thật không tầm thường! Một quyền nữa, lại một quyền, gạch bay bắn, răng y nghiến chặt đến mức rỉ máu!
Y há miệng, gào thảm, tiếng gào thảm chỉ vang vọng trong lòng, chỉ ùng ục nơi yết hầu.
Lại một lần nữa y xông lên bậc cấp, kết quả y vẫn thoái lùi lại, lần này y lùi càng xa hơn, té xuống đất, thất hồn lạc phách loạng choạng thoái lui trên đường.
Y hoàn toàn không lưu ý gì đến bảy thớt khoái mã đang phóng vội tới, y cũng căn bản không nghe thấy tiếng vó ngựa.
Mắt thấy sắp đυ.ng, kỵ sĩ đi đầu giật cương ngựa, khó khăn lắm mới lèo lái vó ngựa vượt ra ngoài được một trượng!
Kỵ thuật của người đó cực giỏi, tính khí cũng cực nóng, vừa thu cương đã phá lên chửi: “Tiểu tử ngươi mù lòa hay là muốn tìm chết, nếu muốn tìm chết thì đại gia sẽ giúp cho một roi!”.
Gã liền thuận tay rút Lôi Thần Cương Tiên mười ba đốt đeo bên yên ngựa!
Sáu kỵ sĩ theo sau cũng gò ngựa, một người lớn tiếng quát: “Tam đệ đừng lỗ mãng!”.
“Nhị ca đừng lo, tôi chỉ tức khí hù y một phen, muốn liều mạng thì khí lực của tiểu đệ cũng phải để giành để liều mạng với Tôn Vũ!”.
Người đó là “Lôi Tiên” Thôi Quần! Gã cười lớn thu roi, lại quất ngựa phón về phía trước.
“Thần Thủ” Vu Khiêm đằng sau liền xông tới ôm quyền nhìn Liễu Triển Cầm :
“Huynh đệ Vu Khiêm lỡ lầm với bằng hữu, xin tha thứ một phen!”.
Vu Khiêm đối đãi với người ta quả nhiên có thước tấc, nói vài câu xin lỗi rồi mới cùng năm người đi theo quất ngựa bỏ đi.
Liễu Triển Cầm ngây ngô giữa đường, không nói tiếng nào, phảng phất không nghe thấy, nhưng bảy thớt ngựa của bọn Vu Khiêm vừa mới đi qua, trong mắt y liền phát sáng.
Bọn Vu Khiêm vừa quẹo qua góc đường, y đã phóng lên bên tường, nhún người xung thiên bay lên đầu tường, nhắm hướng bảy thớt ngựa rượt theo!
* * * * *
Đêm, càng khuya...
Tơ tằm đã nhả hết, nến sáp cũng thành tro.
Đêm dài hun hút, nến sáp đã cháy hết tim, cũng không còn có thể nhỏ lệ đến sớm mai cho người.
Không có đèn nến, đáng lẽ phải tối đen, nhưng đại sảnh của Thẩm gia lại sáng trưng như ban ngày.
Thẩm Thắng Y dĩ nhiên đã đốt lên vài ngọn lửa.
Dụng hỏa của là một biện pháp đơn giản hữu hiệu. Lửa cũng quả thật có thể thiêu cháy tất cả, chỉ không biết lửa có thể thiêu hết oán hận trong tim Thẩm Thắng Y không?
Thẩm Thắng Y tịnh không biết, tịnh không để ý tới. Chàng lưng đeo bao, song kiếm, đứng dựa cửa như tượng gỗ trong đại sảnh, thất thần nhìn lửa bắt đầu lan ra. Chỉ đợi khi hỏa thế bùng lớn, chàng sẽ bỏ đi.
Đi về đâu?
Chàng cũng không biết, cũng không để ý tới.
Hỏa quang ánh lên mặt chàng, nhưng trong ánh lửa mà nhìn, mặt chàng vẫn trắng nhợt. Trên mặt chàng càng không có biểu tình gì hết.
Lưỡi lửa thè thụt bay múa!
Mục quang ngây ngốc của Thẩm Thắng Y chợt nhoáng lên, thân hình cũng tựa có biến.
Một mũi phi tiêu cơ hồ đồng thời bay sát qua vai chàng, cắm mình trên một cây cột gỗ, trên tiêu có ghim một tờ giấy trắng, xiên xiên ánh lửa, có thể nhìn thấy rõ trên giấy có chữ, bảy chữ!
“Thẩm Thắng Y là Tôn Vũ!”.
Thẩm Thắng Y nhận ra nét chữ do ai viết, cũng biết ai đã phát ra mũi tiêu đó!
Người có thể phát ra một mũi tiêu đang xuyên một tờ giấy chuẩn xác như vậy, chàng biết chỉ có một người!
Chàng cười lạnh, song thủ giang ra, song kiếm sau lưng đồng thời tuốt ra khỏi vỏ, một mũi bay lên, cắm trên xà ngang trên đỉnh đầu, một mũi bay xuống, cắm phập xuống mặt đất sau người chàng ba thước.
Mũi ngân kiếm đó đã theo chàng gϊếŧ người năm năm, đã nhuộm đầy máu, đã uống đầy thù hận!
Song kiếm của chàng xuất thủ, người vẫn đứng dựa cửa.
Trong một sát na mấy tiếng vù vù vang lên, bảy bóng người chia nhau phóng qua song cửa lọt vào!
“Thẩm Thắng Y!”. Một giọng nói trầm thấp liền truyền tới: “Tôn Vũ!”.
“Thần Thủ Vu Khiêm!”. Thẩm Thắng Y cũng không quay đầu lại.
“Ký ức của ngươi rất tốt, ta cũng không kém!”.
“Còn nhớ thanh âm của ta?”.
“Ta làm sao quên được!”.
“Còn nhớ ngân kiếm dưới đất kia?”.
“Mắt ta còn chưa mù!”.
“Còn đợi gì nữa?”.
“Hỏi ngươi hai chuyện!”.
“Chuyện thứ nhất?”.
“Ngươi đã gϊếŧ Hương đại ca, có phải không?”.
“Phải!”.
“Hảo hán tử!”.
“Chuyện thứ hai?”.
“Người chủ mưu là ai?”.
“Phan Ngọc, Thư Mỵ!”.
“Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, đa tạ!”.
Một tiếng đa tạ, không còn nói gì nữa.
Lửa vẫn đang thiêu đốt, lửa ngút trời!
Tiếng hét cuồng dại chợt vang lên, một bóng người lăng không bay lên, tay vừa phất ra, một thanh Tỏa Liêm Đao đã chẻ xuống!