Thập Tam Sát Thủ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thẩm Thăng Y – một nhân vật giống anh hùng mà không hẳn là anh hùng, giống lãng tử mà không hẳn là lãng tử, chống lại tội ác nhưng có thể tha thứ cho kẻ ác, thương yêu mọi người nhưng biết cách cảnh g …
Xem Thêm

Đó không phải là hướng đi của Tôn Vũ sao?

* * * * *

Mưa tạnh ngày hôm sau, lạnh nhè nhẹ. Trời trong chim oanh giành tiếng hót, mưa thắm cánh hoa đua sắc tươi.

Hạnh hoa, xuân oanh líu lo bên trên. Qua cánh rừng hạnh đó, phủ thành Giang Ninh cũng không còn xa.

Trong rừng hoa có một lối tắt nhỏ, trên đường trải đầy cánh hoa rơi, một người đạp trên hoa rơi mà đến.

Hoa rơi như mộng thê mê, màu sắc còn chưa lợt lạt, hương còn đó, nhưng cước bộ của người kia đi qua, hoa rơi liền bị vùi dập như bùn sình, sắc hương vơi mất.

Một người vô tình làm sao!

Người đó hai bốn hai lăm, thân cao bảy thước, vận bạch y, tóc dài ngang vai, kiếm giắt bên hông trái.

Thẩm Thắng Y!

Y phục trắng, mặt chàng còn trắng hơn cả y phục, còn trắng hơn cả tuyết, thần tình của chàng còn lạnh hơn cả tuyết.

Tướng mạo của chàng bình phàm, nhưng bất cứ một ai chỉ cần nhìn chàng một lần, đều tuyệt đối không thể có cảm giác bình phàm nữa.

Mắt chàng ngời ngời, sắc bén, giống như kiếm.

Giữa đôi mày, ba phần tịch mịch, bảy phần héo hắt!

Chàng bước vào rừng hạnh hoa, xung quanh liền phủ thêm một tầng không khí héo hắt.

Hạnh hoa không lời, cả chim oanh cũng phong bế tiếng hót, sát khí lợi hại làm sao!

Kiếm vẫn còn trong vỏ, sát khí đương nhiên không thể phát từ trên kiếm, sát khí chỉ từ trên thân mình chàng tản phát ra. Người chàng đơn giản là một thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ, kiếm bén.

Hữu thủ của chàng xoay cổ tay cầm một cái cái bao vác trên vai, tả thủ đè thấp, cả đυ.ng cũng không đυ.ng tới cán kiếm.

Chàng tin kiếm, nhưng chàng càng tin và tay mình hơn!

Mặt đất ẩm ướt chưa khô ráo được, dọc đường chàng đi, in hằn một hàng dấu chân rành rành.

Khoảng cách mỗi một bước chân in ấn, mức độ sâu nông đều như nhau.

Bước chân của chàng không ngờ lại tề chỉnh quân bình như vậy.

Trước mặt trên con đường nhỏ cũng có một hàng dấu chân.

Hàng dấu chân đó lúc trái lúc phải, cự ly bất định, nông sâu bất nhất.

Hai dấu chân trong số lại đặc biệt sâu, tựa hồ người để lại dấu chân đã từng đứng nhìn một hồi lâu ngay tại đó.

Thẩm Thắng Y đã nhìn thấy hàng dấu chân đó.

Trên mặt chàng vẫn một màn lãnh đạm, không có một chút biểu thị gì, nhưng cước bộ của chàng đã dừng lại.

Đột nhiên, khóe môi, khóe mắt bên trái nhếch một tia cười lạnh. Mục quang như kiếm cũng ngước lên nhìn một cây tùng bên đường.

Trên cây xào xạc rung động. Một hắc y nhân bịt mặt như u linh từ trong tàng cây phóng ra.

“Ngươi biết ta ở trong đó?”.

Mục quang của hắc y nhân cũng hung mãnh như kiếm, lạnh lùng liếc về phía Thẩm Thắng Y.

Bốn đạo mục quang chạm vào nhau giữa khoảng không.

Thẩm Thắng Y cười lạnh, trong mắt đã lộ sát cơ.

Hắc y nhân tịnh chưa phát giác, búng tay “chóc” một cái: “Ta đã truy tung ngươi một ngày một đêm, không phải dễ gì tìm được cơ hội tốt như vầy, địa phương tốt như vầy”.

Thẩm Thắng Y chỉ cười lạnh.

“Ngươi đương nhiên biết ta tại sao lại đến!”. Hắc y nhân xoay tay nắm cán kiếm.

Thẩm Thắng Y vẫn không nói gì, sát cơ trong mắt càng đậm đặc.

“Ngươi đương nhiên biết nên làm gì!”. “Rảng”, hắc y nhân chung quy đã bạt kiếm.

Dư âm kiếm rút ra khỏi vỏ dìu dặt, chợt bị một tiếng phích lịch đánh tan!

Thẩm Thắng Y thét lên một tiếng như phích lịch, người đồng thời rời khỏi mặt đất bay lên, kiếm lại không biết đã rút ra trên tả thủ từ lúc nào!

Tiếng như phích lịch, người như phích lịch, kiếm cũng như phích lịch!

Mình có từng thấy uy lực và tốc độ của phích lịch chưa?

Hắc y nhân la hoảng, kiếm trong tay liền nghênh lên!

Lại một tiếng phích lịch, một thanh kiếm bay bắn vào khoảng không, biến mất sâu trong rừng hạnh hoa. Kiếm của hắc y nhân.

Thẩm Thắng Y cười lạnh, người bay vào trong rừng cây, kiếm đã tra vào vỏ.

Hắc y nhân lại loạng choạng bên ngoài rừng cây, xoay tay giật khăn đen bịt mặt, một ngụm máu tươi phún trào ra.

Trên mình hắn tịnh không có vết thương, chỉ là một kiếm phích lịch của Thẩm Thắng Y đã chấn nát tâm mạch của hắn. Thẩm Thắng Y, ôi! Thẩm Thắng Y!

Một kiếm, chỉ một kiếm. Một kiếm đã có thừa, cho nên chàng thu kiếm!

Chàng tuyệt đối không chịu lãng phí một phân khí lực, chàng thậm chí cả nhìn hắn cũng không nhìn.

Chàng cất bước, tiếp tục hành trình chàng chưa hoàn thành!

Một người vô tình làm sao!

Ngụm máu thứ nhì hắc y nhân phun ra, chung quy đã gục xuống, để lộ một khuôn mặt anh tuấn gầy gò.

* * * * *

Lẽ nào hắn là Tôn Vũ?

Máu còn chưa khô, người chết hiển nhiên còn chưa lâu, Liễu Triển Cầm nhìn ra.

Y cầm hữu thủ của hắc y nhân lên, hổ khẩu toét nát, gân cốt đều cơ hồ đứt đoạn hết.

“Một chiêu lợi hại làm sao!”. Liễu Triển Cầm lạnh người, đặt tay xuống, xoay nhìn lên mặt hắc y nhân.

Hắc y nhân chợt trợn mắt, thì ra hắn còn chưa đứt hơi hẳn.

Mục quang của hắn hoang mang, giọng nói của hắn càng hàm hồ, nhưng vẫn nghe rất rõ.

Câu thứ nhất hắc y nhân nói nghe rất kỳ quái: “Y... y rất nhiều tiền!”.

Liễu Triển Cầm thất thần: “Ngươi nói ai?”.

“Ta là...”.

“Ngươi là ai cũng không quan hệ gì!”. Liễu Triển Cầm cười lạnh, đột nhiên giơ chân, một cước đá hắc y nhân bay lên!

Y không phải còn vô tình hơn cả Thẩm Thắng Y sao?

Một người hai chó lại truy theo.

Lần này người Liễu Triển Cầm truy là ai? Thẩm Thắng Y?

* * * * *

Mình có từng nghe qua Lạc Mai Phong của Hoàng Nga, Tố Trung Tình của Cố Cổ, Hành Hương Tử của Chu Đình Ngọc, Tân Thủy Lệnh của Diêu Mục Am?

Mình có cảm thấy được những khúc đó u oán làm sao, thê lương làm sao không?

Mình có biết tâm tình của Hoắc Thu Nga lúc phổ những khúc đó thê lương làm sao, u oán làm sao không?

Nếu quả mình không biết, mình không cảm thấy được, mình chưa từng nghe qua, hiện tại mình chi bằng hãy lưu ý.

Không phải Lạc Mai Phong, không phải Tố Trung Tình.

Cũng không phải Hành Hương Tử, không phải Tân Thủy Lệnh, mà là Thủy Tiên Tử, Thủy Tiên Tử của Hắc Lưu Ngũ.

Hận trùng điệp trùng điệp hận hận miên miên hận mãn vãn trang lâu, Sầu tích tụ tích tụ sầu sầu thiết thiết sầu châm bích ngọc chuyên, Lại sơ trang sơ trang lại lại thiết thiết lại nhiệt hoàng kim thú, Lệ châu đạn đạn châu lệ lệ uông uông uông uông bất trụ lưu, Bệnh thân khu thân khu bệnh bệnh yêm yêm bệnh tại ngã tâm đầu, Hoa kiến ngã ngã kiến hoa hoa ứng tiều sấu, Nguyệt đối ngã ngã đối nguyệt nguyệt canh hại tu, Dữ thiên thuyết thuyết dữ thiên thiên dã hoàn sầu...

(Tạm dịch: Hận trùng điệp, trùng điệp hận, hận tràn ngập lầu chiều, Sầu tích tụ, tích tụ sầu, sầu da diết sầu rót sàn bích ngọc, Lười trang điểm, trang điểm lười, lười hun nóng hoàng kim thú, Lệ giọt giọt, giọt giọt lệ, lăn tăn lăn tăn không ngừng chảy, Bệnh thân thể, thân thể bệnh, bệnh thoi thóp bên trong đầu ta, Hoa thấy ta, ta thấy hoa, hoa cũng tiều tụy theo, Trăng gặp ta, ta gặp trăng, trăng càng e thẹn, Cùng trời nói, nói cùng trời, trời cũng còn sầu...).

“Tang” một tiếng, cầm ca đều tắt, hương khuê càng tịch mịch, bóng người càng cô linh.

Hoắc Thu Nga thẫn thờ đứng dậy, quá bước đến bên dưới chậu hoa hải đường.

Hải đường nở hết, sớm mai nếu lại mưa ray rứt, cũng không khó gì hóa thành lệ phấn.

Hoắc Thu Nga thở dài trong lòng, xoay người, nàng nhìn thấy bóng mình dưới đất.

Bóng cũng gầy gò như người. Trăng bên trời cũng cô linh như người.

Trăng mọc trời đông, trời đông một mảng mây sầu, lẽ nào trời cũng buồn giùm người!

Gió mạnh, gió gấp, mây đùn, mây trôi. Trăng sáng, trăng mờ, trăng mơ hồ phiền muộn.

Hoắc Thu Nga than một tiếng ngắn, lại thở dài một tiếng thườn thượt.

Thêm Bình Luận