Tuy rằng Hạ Lệ Phương không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn ngồi trên xe cùng Hạ Phong, Lâm Thiển Thu trở lại thôn Tiểu Hà, trên đường về, hai đứa con của Hạ Lệ Phương vô cùng ầm ĩ khiến cô ấy cũng không còn sức phân tích tại sao hành vi của Lâm Thiển Thu lại khác lúc trước.
Nếu đi bộ từ trấn Đông Đình đến thôn Tiểu Hà thì sẽ tốn mấy giờ, nhưng nếu đi xe thì chỉ cần một giờ là đủ, nhưng mà vì đường về thôn vẫn gồ ghề chưa được sửa cho nên chỉ có thể ngồi máy kéo quay về, thỉnh thoảng sẽ có có tiếng vang hoặc xóc nảy dọc theo đường đi khiến xương cốt trên người như muốn rời ra từng mảnh.
Lâm Thiển Thu có chút khó chịu nhéo nhéo mi tâm của mình, cô thấy có chút đau đầu, quả thật nếu như muốn làm giàu thì phải sửa đường trước, nếu không thì chỉ cần đi vài lần qua con đường này là ô tô sẽ bị hỏng bánh.
Con trai lớn của Hạ Lệ Phương là Trịnh Thiên Bảo được cậu ôm ngồi ở một bên, không ngừng hỏi chuyện khi anh ở trong quân đội, con gái nhỏ là Trịnh Lệ Lệ thì ngậm ngón tay của mình ngu ngốc nhìn người mợ xinh đẹp Lâm Thiển Thu, khóe miệng còn chảy ra nước miếng.
Trịnh Thiên Bảo đã bảy tám tuổi cho nên có thể khống chế không chạy loạn, nhưng Trịnh Lệ Lệ mới một tuổi rưỡi, đây chính là thời điểm náo loạn, cứ bị mẹ ôm một lát là cô bé sẽ không chịu được mà duỗi tay muốn Lâm Thiển Thu ôm.
Hạ Lệ Phương mang vẻ mặt xấu hổ, tự giác mất mặt ở trước mặt Lâm Thiển Thu, cô ấy dùng lực vỗ một cái vào tay của con gái, mặc kệ cô bé khóc mà nói: "Ngồi ngoan ngoãn! Con muốn chạy đi đâu? Đừng làm phiền mợ!"
Hạ Lệ Phương cũng không muốn nói nhiều về chuyện xấu của người lớn ở trước mặt bọn nhỏ, nên xưng hô như thế nào thì vẫn là xưng hô như thế đó, nhưng mà để cho đứa nhỏ đến gần Lâm Thiển Thu là chuyện không thể.
Hạ Phong có chút khó hiểu nhìn Hạ Lệ Phương một chút, thấp giọng nói: "Chị, Niếp Niếp thích thì cứ kệ con bé, cứ để Thiển Thu ôm trong chốc lát, như vậy thì chị cũng có thể nghỉ ngơi một chút"
"Chị không mệt!"
"Để em ôm cho."
Hai câu nói đồng thời vang lên, Hạ Phong nhìn chung quanh, Hạ Lệ Phương không quá tình nguyện mà buông tay ra để Trịnh Lệ Lệ vui vẻ bổ nhào vào trong lòng mợ thơm ngào ngạt, đầu còn tự động tìm đến vị trí mềm mại mà cọ cọ.
Lâm Thiển Thu bị dáng vẻ lưu manh nhỏ của Trịnh Lệ Lệ làm buồn cười, cô vỗ nhẹ nhẹ đầu của cô bé, đặt cô bé mặc chiếc váy xinh xắn lên trên đầu gối của mình, dưới đáy mắt lộ ra một chút dịu dàng, cô nhẹ giọng mỉm cười hỏi: "Được mợ ôm vui như vậy sao?"
Trịnh Lệ Lệ nghiêm túc gật đầu, đôi mắt đen như quả nhỏ vô cùng trong veo: "Mợ thơm thơm, Niếp Niếp thích, cháu cũng muốn trở nên thơm thơm!"
Hạ Phong:...
Anh để ý đến Niếp Niếp sau đó lại nhìn dáng vẻ Lâm Thiển Thu ôm Niếp Niếp thì bất chợt nhìn thấy chỗ Niếp Niếp dán sát vào, anh nhấp môi sau đó quay đầu không dám nhìn nhiều.
Lâm Thiển Thu nâng tay lên ngửi thử, không có bất kỳ mùi nào, cô cũng không có thói quen để người mình có mùi gì cho nên cho dù cô dùng mỹ phẩm hay sữa tắm đều là loại không có mùi, có lẽ Trịnh Lệ Lệ nói thơm là bởi vì nhìn cô trắng nõn?
"Miệng Niếp Niếp thật ngọt, mợ cho cháu một thứ." Lâm Thiển Thu không hiểu rõ cho nên nói lảng sang chuyện khác, giống như có phép thuật, cô nắm chặt bàn tay trống rỗng của mình ở phía sau rồi đưa về phía trước bảo cô bé mở ra.
Trịnh Lệ Lệ quả thật bị hút toàn bộ lực chú ý, cô bé dùng hai tay nhỏ mở ngón tay Lâm Thiển Thu ra, sau đó lập tức nhìn thấy ở trong lòng bàn tay của cô có hai chiếc kẹo sữa đại bạch thỏ, mắt cô bé lập tức sáng lên, khát vọng nhìn Lâm Thiển Thu, không dám nói mình muốn.
"Cho cháu đấy, cháu lấy ăn đi." Lâm Thiển Thu đặt kẹo vào trong lòng bàn tay mập mạp của Trịnh Lệ Lệ cười nói.
Trịnh Lệ Lệ dùng đôi mắt sáng ngời nhìn Lâm Thiển Thu: "Cảm ơn mợ! Cháu cũng chia cho anh trai một cái!"
Trịnh Lệ Lệ muốn đi qua, nhưng mà trên xe quá lắc lư, người còn không ngồi ổn huống chi là để cho đứa bé đi đi lại lại, cho nên Lâm Thiển Thu ôm đứa nhỏ đến gần chỗ Hạ Phong, vốn là giữa hai người còn cách một vị trí trống, nhưng hiện tại trực tiếp kéo gần lại, ngồi kề bên nhau.
Hai đứa nhỏ ghé đầu lại với nhau nói chuyện rất vui vẻ, đều rất có cảm tình với người mợ xinh đẹp tốt bụng lại còn rất thơm, Hạ Phong không biết nên nói hai đứa bé như thế nào, chỉ có giương mắt nhìn sang vị trí của chị mình đang có chút xấu hổ, vì không tìm thấy thời cơ nói chuyện cho nên chỉ có thể giả vờ quay đầu ngắm phong cảnh.
"Lần sau em không cần phải mua kẹo cho bọn họ, mấy đứa nhỏ ăn nhiều kẹo thì sẽ sâu răng." Hạ Phong ngẩng đầu tìm ra một lý do để nói chuyện với Lâm Thiển Thu.
Lâm Thiển Thu buồn cười nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh rồi hỏi ngược lại: "Lỡ như là do em muốn ăn thì sao? Đương nhiên là vì thích ăn cho nên em mới mua."
Vào thời mạt thế, bất cứ thứ gì cũng rất đáng quý, nhất là kẹo, đây đúng là kẹo cô cất giữ mà cô cũng tiếc không ăn, thỉnh thoảng cô mới ăn một chút để cảm nhận cảm giác khi ở thời đại hòa bình, đáng tiếc cho dù có ăn như thế nào thì nó cũng sẽ hao dần ngoại trừ việc khiến miệng ngọt hơn một chút. Nhưng hiện tại cô không còn lo lắng nữa cho nên mới lấy ra để chia sẻ, cũng lên kế hoạch sau này mua về nhiều một chút để ăn.
Hạ Phong ngẩn người một lát, sau đó mới thấp giọng hỏi: "Em thích ăn sao? Vậy thì sau khi trở về anh sẽ đi mua cho em."
Lâm Thiển Thu mỉm cười nhìn Hạ Phong một chút, cô khẽ gật đầu, cái nhìn phong tình này lại khiến Hạ Phong trực tiếp quay đầu, tốc độ nhanh này khiến Lâm Thiển Thu có cảm giác như anh đã bị cái gì đó kí©h thí©ɧ.
Nhưng mà một lát sau thì cô đã nghĩ tới chuyện gì đó, trong mắt mang theo ý cười, cô cũng không nhiều lời mà để mấy đứa nhỏ chơi mệt rồi buồn ngủ, sau đó cô mới đưa đứa nhỏ cho Hạ Lệ Phương, bảo cô ấy dỗ đứa nhỏ ngủ.
Máy kéo kêu ầm ĩ đến tận cửa thôn Tiểu Hà rồi mới thả người xuống xe, ba người hai đứa trẻ xách đồ đi vào trong thôn, bây giờ là lúc mọi người lên ruộng bắt đầu ngồi hóng mát, bọn họ đều biết Hạ Phong cho nên khi nhìn thấy thì họ đều nhận ra, sau đó tất cả đều bị người đẹp bên cạnh anh mê hoặc.
Này, đây là ai vậy? Tại sao nhìn có chút quen mắt, hình như là vợ mới cưới của Hạ Phong, Lâm Thiển Thu?
Đây là Lâm Thiển Thu? Xinh đẹp như vậy sao? Chuyện này không thể nào!
Thôn dân chung quanh đều cảm thấy khϊếp sợ và khó hiểu, có ai mà chưa từng nghe mấy câu bàn tán về Lâm Thiển Thu chứ, chỉ là vì bọn họ ít tiếp xúc với người trên trấn nên ít gặp, nhưng mà mấy lời bàn tán vẫn chưa bao giờ dừng lại.
Chỉ nói Hạ Phong tham quân đi một năm không về nhà, cô cũng không xuất hiện trong một năm, chuyện này mà không có vấn đề gì sao? Đặc biệt là khi nghe nói cô cũng không cố kỵ mà xúm lại với nhóm đàn ông khác, khó tránh khỏi khinh thị cô vài phần ở trong lòng.
Nhưng mà hiện tại lại nhìn thấy một người đẹp như vậy, eo liễu thon thon đứng ở bên cạnh Hạ Phong đi vào trong, hai người một kiên cường một mềm mại đáng yêu, thật sự rất xứng đôi thì lúc này bọn họ đều cảm thấy chua chát nói Hạ Phong đúng là rất may mắn cho nên mới cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy, thế mà còn không mang theo bên người, đúng là rất rộng lượng.
Đừng nói là thôn dân trong thôn không hiểu, ngay cả Hạ Kiến Quốc, Hà Kim Hoa lúc trước đã gặp mặt con dâu và chuẩn bị mở tiệc rượu cũng cảm thấy hoa mắt, chỉ cảm thấy người con dâu viết thư nói đi trấn trên làm việc đã thay đổi quá nhiều, điều này làm cho mọi người đều không nhận ra.
"Ba mẹ, con cùng em trai, còn có em dâu trở về." Hạ Lệ Phương nhìn dáng vẻ quyến rũ của Lâm Thiển Thu một chút, không thể nào vui vẻ được.
"Ôi ôi, trở về là tốt rồi." Hạ Kiến Quốc lên tiếng, không biết nói chuyện với con dâu như thế nào, ông ấy đành phải quay đầu dùng ánh mắt ý bảo Hà Kim Hoa nói chuyện.
"Trở về rồi sao, mẹ vẫn luôn dọn dẹp phòng cho mấy đứa, phòng của Phong Tử con và Thiển Thu cũng vậy, mau tự mình đi cất đồ đi. Niếp Niếp cùng Thiên Bảo lại đây, bà ngoại dẫn mấy đứa đi ăn ngon." Hà Kim Hoa nói xong thì vẫy tay với bọn nhỏ.
Hạ Phong đặt túi to túi nhỏ ở trong sân, trực tiếp cúi người lấy trái cây đóng hộp đặt ra ngoài.
"Đây là đồ con thuận tiện mua về, mẹ lấy ra cho mấy đứa Niếp Niếp ăn đi. Thiển Thu cũng cùng ăn đi." Hạ Phong nhìn Lâm Thiển Thu nói.
Lâm Thiển Thu: ?