Lục Viên: Cô ấy quyết định rồi, từ hôm nay trở đi, Thẩm Đường chính là nữ thần của cô ấy.
Ngày hôm sau, các bạn học lớp 2-10 thấy Miêu Hồng đưa bữa sáng cho Thẩm Đường thì cảm thấy khó hiểu.
Không phải nghe nói Thẩm Đường và Miêu Hồng là kẻ thù truyền kiếp sau, vi sao bây giờ Miêu Hồng lại đưa bữa sáng cho Thẩm Đường?
Không ai biết nguyên nhân của vấn đề này, hơn một năm tới có lẽ nó vẫn sẽ là một bí ẩn không có lời giải đáp.
Thời gian học tập luôn trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới ngày nghỉ cuối tuần.
Thẩm Quang Minh biết hôm nay Thẩm Đường được nghỉ nên đã chờ trước cổng trường trung học số sáu từ sớm.
Thẩm Dường nhìn thấy anh trai chờ trước cổng trường thì vô cùng ngạc nhiên, cô nhanh chóng chạy tới rồi treo người lên cánh tay anh trai và bắt đầu làm nũng.
“Anh, em đói.”
Thẩm Quang Minh thấy em gái mình nói như vậy thì vô cùng bất lực.
Gần đây câu em gái nói nhiều nhất với anh ấy chính là “Em đói”, từ khi nào Đường Đường lại biến thành một người có tâm hồn ăn uống vậy?
“Được được được, đợi một lúc nữa đi mua đồ ăn, anh sẽ làm cá kho cho em.”
“A, anh ơi, anh thật tốt.”
Tiếng nũng nịu mềm mại của cô gái nhỏ vang lên bên tai, ánh mắt của Thẩm Quang Minh lộ ra vẻ cưng chiều.
Thẩm Quang Minh vừa vươn tay xoa đầu em gái vừa nói: “Em chỉ cần nhớ tới anh trai là được rồi.”
Thẩm Quang Minh bày tỏ: Có một em gái thích nũng nịu như vậy, ngoại trừ cưng chiều thì có thể làm gì nữa sao?
“Được rồi, lên xe đi, anh đạp xe chở em về.” Thẩm Quang Minh vừa nói vừa vòng đôi chân dài qua xe, anh ấy nghiêng đầu nhìn Thẩm Đường.
“Vâng ạ.” Thẩm Đường trèo lên ngồi ghế sau của xe đạp, đôi tay nhỏ bé của cô đặt lên vai của Thẩm Quang Minh, cô mềm mọi nói: “Được rồi anh, lên đường thôi!”
“Ngồi vững.” Thẩm Quang Minh dặn dò một câu.
Chiếc xe đạp chậm rãi tiến về phía trước, tiếng cười như tiếng chuông bạc của cô gái nhỏ vang lên, lá rụng bên đường bị gió cuốn lên, nhảy múa theo gió.
Khung cảnh tuyệt đẹp này đã tạo lên một bức tranh ấm cúng, ấm áp...
Lúc Thẩm Quang Minh dẫn Thẩm Đường về nhà thì Lưu Mỹ Lan đã ở nhà rồi, khi nghe thấy tiếng mở cửa và thấy hai người cùng nhau bước vào, Lưu Mỹ Lan thậm chí còn rất bình tĩnh.
Nhưng người đàn ông nhà mình cưng chiều em gái như vậy vẫn khiến trong lòng Lưu Mỹ Lan cảm thấy khó chịu.
Thẩm Đường không ngốc, hoặc là bởi vì đời trước từng sống vài năm ở cô nhi viện, và được gia đình nhận nuôi nên cô ấy rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác.