Chương 42: Ai ngây thơ

Trong cục diện như thế này, rõ ràng Thẩm Đường đang chiếm thế thượng phong, còn Miêu Hồng cũng không thể lội ngược dòng nữa.

Miêu Hồng cũng cảm thấy hình như mình đã bị Thẩm Đường ăn chết, cô ta dùng vẻ mặt oán hận nói: “Thẩm Đường, cậu có ý gì?”

“Hả?” Thẩm Đường hơi nghiêng đầu, cô dùng vẻ mặt vô tội nhìn Miêu Hồng rồi nói: “Miêu Hồng, hồi chiếu cậu đã gây rắc rối cho tôi nên tôi muốn cậu giải thích rõ ràng chuyện này với các bạn học, còn nữa tôi và Giang Thăng vốn không phải là người yêu của nhau, chuyện này cậu cũng có thể giải thích rõ ràng với tôi đúng không?”

“Thẩm Đường, cậu cho rằng tôi sẽ thay cậu giải thích sao?” Miêu Hồng cảm thấy hình như Thẩm Đường quá ngây thơ rồi.

“À, rất đơn giản thôi, nếu cậu không giúp tôi giải thích thì tôi sẽ nói chuyện cậu thích Giang Thăng ra, đến lúc đó cậu cảm thấy Giang Thăng còn có thể thích cậu không? Nếu không thì tôi cũng có thể nói chuyện cậu gian lận trong kỳ thi lần trước với giáo viên, cậu cảm thấy thế nào, cậu có thể giúp tôi giải thích không?”

Miêu Hồng: À, không phải là Thẩm Đường quá ngây thơ mà là cô ta quá ngây thơ.

Trước kia cô ta còn cho rằng Thẩm Đường là một người dễ bắt nạt.

Quả thật là hạng người giả heo ăn thịt hổ mà.

Thế nhưng chỉ hai chuyện mà Thẩm Đường vừa nói đã khiến Miêu Hồng không thể không làm theo lời Thẩm Đường rồi. Bởi vì nếu làm lớn chuyện này thì Thẩm Đương cũng không có quá nhiều lên quan, nhưng người chịu thiệt tất cả sẽ là Miêu Hồng.

“Được, tôi hứa với cậu.” Miêu Hồng nghiến răng nghiến lợi.

Điểm yếu nằm trong tay người khác cũng giống như câu nói người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

“À, còn một việc nữa.” Thẩm Đường cười nhẹ nhàng nói: “Để bù đắp tổn hại đến danh tiếng của tôi, cậu cần phải mang bữa sáng cho tôi trong vòng một tháng, nhưng tôi lại không thích ăn đồ ăn ở nhà ăn trường học, cậu hiểu không?”

Thẩm Đường nhíu mày nhìn Miêu Hồng, khi thấy dáng vẻ ấm ức của Miêu Hồng, trong lòng Thẩm Đường cảm thấy vô cùng thoải mái.

Cô thích nhìn dáng vẻ người khác ghét mình nhưng lại không thể làm gì mình của cô ta.

“Được, tôi mang cho cậu!” Miêu Hồng cắn răng nói: “Cậu còn chuyện gì nữa không?”

“À, không có, cậu có thể đi rồi.” Thẩm Đường phất phất tay.

Mãi cho đến khi Miêu Hồng rời đi, Lục Viên vẫn còn bối rối.

Vậy, cứ vậy mà kết thúc đó hả?

Có phải là quá thuận lợi rồi không?

Còn nữa, dáng vẻ uy hϊếp người vừa rồi của Thẩm Đường thật sự... rất đẹp trai đó!

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3