Chương 26: Người ta không muốn thôi

“Thẩm Đường, cậu nói nhảm gì vậy, cậu đừng có nói hươu nói vượn!” Miêu Hồng vừa nghe Thẩm Đường nói thì lập tức không khống chế được mà quát to một câu.

Miêu Hồng và Hoàng Vũ nhìn nhau, cả hai đồng thời lóe lên sự sợ hãi.

Lần trước... Thẩm Đường nhìn thấy?

“Quên đi, không phải là cậu tới lấy đồ sao? Mau cầm đồ rồi đi đi!” Khi nói chuyện Hoàng Vũ cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thẩm Đường.

Thẩm Đường hừ nhẹ một tiếng rồi ôm sách vở lên, trước khi đi cô còn đánh giá Miêu Hồng và Hoàng Vũ vài lần rồi mới xoay người rời đi.

Đợi đến khi Thẩm Đường rời khỏi, các bạn học lớp 2-3 mới phát hiện hình như Thẩm Đường quên nhặt cái đồng hồ bị ném hỏng trên mặt đất... Khụ khụ, có lẽ không phải là Thẩm Đường quên mà là người ta không muốn mà thôi.

Hoàng Vũ cắn môi, cô ta giả vờ như không có việc gì xảy ra mà nhặt đồng hồ lên muốn đưa cho Miêu Hồng.

Miêu Hồng nhìn thấy cái đồng hồ bị ném hỏng thì lập tức bị kí©h thí©ɧ trở nên tức giận, cô ta lập tức đánh vào tay của Hoàng Vũ rồi dữ dằn mở miệng nói: “Ai mà muốn cái đồng hồ bị hỏng này chứ!”

Tay Hoàng Vũ bị Miêu Hồng đánh cho phát đau, trong mắt cô thoáng hiện lên chút nhẫn nhịn rồi lại biết mất.

“Miêu Hồng, cậu đừng tức giận, thành tích học tập của tôi tốt hơn Thẩm Đường, chờ kỳ thi tiếp theo tôi chắc chắn sẽ giẫm Thẩm Đường dưới lòng bàn chân trả thù cho cậu.”

“Thật không?” Miêu Hồng nghe vậy thì có hơi bình tĩnh lại.

“Ừm, chắc chắn là thật.”

“Được, Tiểu Vũ, cậu là một trong ba người đứng đầu của lớp chúng ta, chắc chắn cậu lợi hại hơn Thẩm Đường.”

"Vậy cậu đừng tức giận nữa, cái đồng hồ đeo tay này sửa rồi vẫn có hể dùng được, cậu cầm về đi.”

“Không cần, đã nói cho Thẩm Đường rồi thì tôi cầm về làm gì nữa? Cậu cầm lấy đưa cho Đường Đường được không? Dù sao cũng là đồ tôi bỏ đi rồi.”

————

Thẩm Đường ôm sách vở đi trên hành lang, có rất nhiều bạn học đứng trên hành lang đều nhìn Thẩm Đường.

Gần đây Thẩm Đường thành danh trong một cuộc chiến, toàn trường không ai là không biết.

Chỉ cần cẩn thận đánh giá, dáng dấp của Thẩm Đường rất đẹp, mắt to, mũi cao, miệng nhỏ, làn da trắng nõn, vậy cũng khó trách.

Dáng vẻ xinh đẹp như vậy không yêu sớm thì cũng lãng phí một gương mặt đẹp.

Thấy Thẩm Đường cầm nhiều sách nặng, cuối cùng có hai nam sinh không nhịn được mà tiến lên.

“Bạn học, cậu có cần tớ giúp không?”

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3