Chương 48: bị thương rồi

Bạch Tố cau mày, một tay vịn lan can sắt, một tay ôm ba lô trong ngực, thân thể theo máy kéo xóc nảy cao thấp phập phồng, một đôi chân cố gắng giữ vững, gắt gao giẫm đạp. Chẳng bao lâu... Trên trán cô thấm ra mồ hôi nhỏ, hai má cũng hơi có chút đỏ lên.

Hứa Kiến An tuy rằng chuyên tâm lái xe, nhưng cũng có chút lo lắng, thỉnh thoảng nhìn lướt qua cô một cái, kết quả liếc mắt một cái liền xảy ra vấn đề, anh không để ý một tảng đá lớn nằm ven đường, bánh sau trực tiếp đè lên.

Máy kéo hung hăng xảo ngược chốc lát, thân thể Bạch Tố thiếu chút nữa từ trên đệm bay ra ngoài, lúc mông lại rơi xuống trên đệm, cô kinh hồn chưa định hô một tiếng.

“Á...”

Mặt Bạch Tố lập tức bị dọa trắng bệch, mấy ngày trước cắt lúa mì mài ra mụn nước, cũng bị mài mòn, lòng bàn tay đều chảy máu, đau đến mi tâm cô đều nhíu lại.

Hứa Kiến An vội vàng dừng máy kéo lại.

Anh thật sự không ngờ cô gái trong thành lại mềm mại như vậy, có điều ngồi một cái máy kéo, vịn tay vịn, còn có thể mài xước lòng bàn tay mình.

Bình thường trong đội cũng có đồng chí nữ đi xe của anh đến xã, nhưng người ta ngay cả tay vịn cũng rất ít khi đỡ chống vào, dọc theo đường đi lại lo nhìn đông nhìn tây, làm sao khẩn trương cơ chứ?

Lại nhìn mồ hôi trên trán cô, cũng không biết là vừa rồi bị dọa, hay là đau.

Hứa Kiến An không biết phải nói cái gì, ngược lại Bạch Tố phát hiện xe dừng lại, ngượng ngùng, lên tiếng trước: “Tôi không sao, anh tiếp tục lái đi.”

Cô lấy từ túi của mình ra một chiếc khăn tay cũ với xà phòng thơm, băng bó lòng bàn tay của mình một cách đơn giản.

Hai ngày trước Quý Lan Anh còn nói dùng kim đem bong bóng nước mở ra là có thể tốt lên nhanh, chỉ là cô thấy sợ, không làm được như thế, vốn cô muốn chờ nó tự mình tốt, kết quả hôm nay thật sự bị chọc nát.

Lúc này Trương Kiến Kiến nằm trên nóc xe cũng phát hiện máy kéo dừng lại, đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra, chỉ nghe Hứa Kiến An nói: “Đội trưởng Trương, ném một sợi dây thừng phía trên xuống.”

Họ đến xã vận chuyển đồ đạc, còn mang theo không ít dây thừng.

Trương Kiến Kiến liền ném một sợi dây thừng xuống, Hứa Kiến An gấp dây thừng, buộc một cái nút thắt trên tay vịn ở một bên máy kéo, lại kéo dây thừng, buộc chặt tay vịn bên kia.

Cứ như vậy, sợi dây thừng này liền làm thành một cái dây an toàn đơn giản, vừa lúc vòng quanh người Bạch Tố cùng Trương Kiến Kiến vào đệm máy kéo.

“Như vậy sẽ không ngã xuống, cô không cần bấu chặt như vậy.” Hứa Kiến An nói xong, một lần nữa khởi động máy kéo, chui vào dưới dây thừng.

Bạch Tố trong lòng cảm thán, anh luôn luôn là người rất cẩn thận, nhưng cũng là một người rất mẫn cảm. Kiếp trước cho đến khi Âu Dương Thiên chia tay với cô, thân phận con gái nhà tư bản của cô bại lộ, Hứa Kiến An không có bất kỳ giao tiếp nào với cô.