Chương 47:

Trương Kiến Kiến lại nói: “Tôi đang nói cậu đó, đồng chí Trần Chí Dũng, chẳng lẽ chúng ta có thể để đồng chí nữ ngồi trên nóc xe sao?”Anh ta vừa nói xong, một bước thành năm, liền trèo lên nóc xe, chỉ hướng Trần Chí Dũng vẫy tay nói: “Tôi kéo cậu lên.”

Trần Chí Dũng làm sao có thể ngồi xe như vậy, căn bản không bò lên được, cuối cùng vẫn là mấy thanh niên cùng nhau nâng anh ta lên, nhưng đi lên mới một giây, nhìn xuống một cái, liền kêu rên nói: “Quên đi, tôi không đi nữa, cái này quá dọa người!”

Lại tốn rất nhiều sức lực, Trần Chí Dũng mới từ trên bao tải kia đi xuống, lúc rơi xuống đất còn cảm thấy hai chân có chút lắc lư.

Anh ta nhìn thoáng qua Bạch Tố, nhớ tới bộ dạng xấu xí vừa rồi của mình, chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa xấu hổ, nhưng anh ta lại thật sự không có biện pháp khắc phục, đành phải kiên trì nói: “Tố Tố, vậy chỉ có thể phiền toái một mình cậu đi công xã, đây là danh sách người khác nhờ tôi mua đồ còn có tiền...”

Đi công xã một chuyến không dễ dàng, người có thể không đi, nhưng đồ đạc vẫn phải mua, Trần Chí Dũng có ngượng ngùng hơn nữa, cũng chỉ có thể lên tiếng.

Bạch Tố cười cười, nhận lấy ba lô cậu đưa tới, nghiêng lưng trên người nói: “Cậu yên tâm đi, đồ đạc tôi sẽ mang về.”

Trong tiếng động cơ ồn ào, máy kéo rời khỏi chỗ phơi lúa

Bạch Tố được sắp xếp ngồi ở vị trí bên cạnh Hứa Kiến An, nhưng tình huống thực tế là, vị trí của người lái xe trước máy kéo, rất ít người ngồi, bởi vì người lái xe cần phải ngồi ở giữa, mới có thể điều khiển máy kéo tốt hơn.

Một mình Bạch Rố ngồi ở vị trí ngoài cùng của ghế lái.

Cũng may chỗ ngồi này đã được gia công, hai bên đều hàn lan can sắt, cô có thể ngồi được.

Nhưng khi đó đường xá rất không vững vàng, xóc nảy lên, Bạch Tố liền cảm thấy thân thể mình phảng phất tùy thời muốn rời khỏi đệm, bay ra ngoài.

Ngay từ đầu Hứa Kiến An cũng rất khẩn trương, mỹ nhân như vậy ngồi bên cạnh, ai có thể không khẩn trương chứ? Nhưng một khi anh khởi động máy kéo, hết sức chăm chú đầu nhập vào việc lái xe, khẩn trương của anh liền chậm rãi giảm bớt rất nhiều.

“Đồng chí Bạch Tố, đồng chí có thể ngồi vào trong, bên ngoài không an toàn.” Hứa Kiến An nhìn lướt qua Bạch Tố đang ngồi nghiêm chỉnh, đành phải nhắc nhở.

“Được.” Nhưng bây giờ lại đến phiên Bạch Tố khẩn trương lên, đương nhiên... Cô không phải vì ngồi quá gần Hứa Kiến An mà khẩn trương, mà là bởi vì... Cô chưa từng ngồi máy kéo xóc nảy mà nguy hiểm như thế trong một khoảng thời gian rồi.

Lúc trước khi đi Liễu Khê, mặc dù cũng là ngồi máy kéo, cũng xóc nảy như nhau, nhưng tốt xấu gì còn ngồi trong xe đấu... Bây giờ... Cảm giác tùy thời xóc nảy chốc lát là có thể rơi xuống, lòng bàn tay cô nắm lan can đã có chút đau.